Thẩm Phán Lục

Chương 14

Vốn dĩ Trịnh Hiểu cũng không nghĩ đây là chuyện gì to tát, nên cô ấy lập tức tha thứ cho bọn họ.

Nhưng Vương Long lại nổi lên tâm tư khác với cô gái trẻ trung xinh đẹp này, y còn cho rằng Trịnh Hiểu không truy cứu chuyện kia là vì mấy triệu bạc, vậy chắc hẳn cô ấy là người có thể làm bất cứ chuyện gì vì tiền.

Cuối cùng sang hôm sau thì điện thoại đã có sóng, tin nhắn cầu cứu lập tức được truyền đi.

Lúc này lá gan của Vương Long cũng lớn hơn vì y cảm thấy mình không cần phải cầu cạnh nhà thầy Trịnh nữa. Đêm đó, y và Giang Khải lặng lẽ theo đuôi Trịnh Hiểu khi cô ấy đi vệ sinh.

Từ lời khai của y, tôi đã hiểu được sự thật vào đêm hôm đó.

Trịnh Hiểu bị hai tên con trai theo dõi nên sợ hết hồn, cô ấy khó chịu ra mặt, hỏi xem hai tên kia muốn làm gì.

Vương Long quan sát khắp người Trịnh Hiểu với ánh mắt ghê tởm.

Y nói: “Không phải chị muốn đi vệ sinh sao? Chị cứ đi đi, tôi trông chừng cho.”

Dĩ nhiên Trịnh Hiểu không tin lời y, cô ấy cứ đứng yên tại đó.

Vương Long càng táo bạo hơn: “Sao còn chưa đi? Muốn tôi cởϊ qυầи giúp chị cơ à?”

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Trịnh Hiểu, cô ấy lập tức tát Vương Long một cái rồi mắng y là đồ đê tiện.

Nào ngờ lúc cô ấy muốn xoay người đi thì bị Vương Long kéo lại.

Y giận dữ xé quần áo của Trịnh Hiểu.

Giang Khải sợ lớn chuyện nên che kín miệng Trịnh Hiểu, cuối cùng lại biến thành hai tên con trai đè Trịnh Hiểu xuống đất, quần áo của người con gái rách tả tơi.

Nào ngờ cảnh tượng ấy đã bị vợ chồng thầy Trịnh bắt gặp, bọn họ tức giận nhặt tảng đá ở bên cạnh lên rồi đập tới.

Trịnh Hiểu khóc lóc nép sau lưng ba mẹ, sợ đến run lẩy bẩy.

Vợ chồng thầy Trịnh quyết định sẽ không cung cấp thức ăn cho đám người này nữa.

Vốn dĩ đám Vương Long cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó, dẫu sao tin cầu cứu đã được gửi đi.

Chậm nhất thì hôm sau là bọn họ có thể ra ngoài rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng liên quan gì đến nhà này nữa.

Nhưng đợi đến chiều tối hôm sau mà vẫn chưa có ai đến giúp đỡ.

Khủng hoảng không có đồ ăn, nước uống lại ập tới một lần nữa.

Trần Dung cậy mình cũng là con gái nên lân la tới làm quen với Trịnh Hiểu, mở miệng ra là gọi chị gái này chị gái nọ, còn nói cô ta chẳng quen biết với Vương Long kia.

Nhưng cả nhà Trịnh Hiểu đã không còn tin vào đám người này, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi tách xa ra.

Để sống sót, đám người Vương Thành An chỉ có thể mặt dày đi theo, bọn họ như thuốc cao bôi trên da chó, có làm thế nào cũng không tách ra được.

Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách lúc trước trạng thái của Vương Long có gì đó không đúng lắm.

Y cứ nghi thần nghi quỷ, giống như tinh thần bị đả kích rất lớn vậy.

Hóa ra mọi nguyên nhân đều do y mà ra.