Thẩm Phán Lục

Chương 3

“Trần Dung, cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”

Lần này là một người đàn ông khác, hắn hoảng hốt muốn tới bịt miệng Trần Dung nhưng lại bị bà ta giãy giụa hất ra.

“Ai cũng góp phần vào chuyện mười lăm năm trước mà. Chẳng ai thoát khỏi đâu. Quên nói, máy ảnh năm đó đã được sửa xong rồi, hiện tại nó đang ở nhà bạn tôi, nếu hôm nay các người không giúp tôi thì ba ngày sau, chiếc máy ảnh đó sẽ xuất hiện trong cục cảnh sát.”

Lần này ai nấy cũng lâm vào im lặng.

Người đàn ông gầy gò vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: “Được, tôi giúp cô. Tôi có một cách có thể gϊếŧ cô ta mà vẫn rút lui an toàn được.”

Vương Thành An nghi ngờ: “Cách gì?”

“Mọi người nghe nói đến Thẩm Phán bao giờ chưa?”

Thẩm Phán chuyên xét xử những kẻ cặn bã chạy trốn pháp luật, ai mà không biết chứ?

Nghe nói hắn đã dùng cách xét xử riêng của mình để giải quyết ba, bốn vụ án khó giải quyết, đáng ngạc nhiên là đến nay Thẩm Phán vẫn chưa bị bắt.

Nhờ có họ mà tỷ lệ tội phạm trong nước năm nay đã giảm xuống rõ rệt.

Mấy con chuột chui rúc trong cống ngầm đang kẹp đuôi nín thở vì sợ bị Thẩm Phán để mắt tới.

“Chỉ cần chúng ta giả thành Thẩm Phán, dùng cách làm đặc trưng của bọn họ là live stream để xét xử Khương Hòa. Chúng ta cứ nói với mọi người rằng nó gian lận trong học tập, ức hϊếp bạn bè, quyến rũ chồng của người khác. Dựa vào độ tín nhiệm của dân chúng với Thẩm Phán, chắc chắn bọn họ sẽ trầm trồ khen ngợi vì cái chết của Khương Hòa đấy.”

“Chúng ta chỉ cần thống nhất khẩu cung, nói bị lạc đường trong núi, mọi chuyện chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”

Trần Dung nghe vậy thì phấn khích lắm.

“Được! Làm như vậy đi!”

Bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ rồi hắt nước vào tôi – người đang giả vờ bất tỉnh.

Tôi vừa lùi về sau, vừa hoảng sợ nhìn mấy kẻ trùm kín người đứng trước mặt mình.

“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”

Có người kẹp chặt cổ họng tôi: “Bọn tao là Thẩm Phán đây.”

“Thẩm Phán?”

Tôi kinh hoàng trợn to mắt.

“Sao? Từng nghe cái tên ấy chưa? Mày hãy chuẩn bị tâm lý đi, kẻ thứ ba chuyên đi quyến rũ chồng người khác như mày nên bị xét xử công khai.”

Năm người bọn họ, có người thì sắp xếp đạo cụ để hành hạ tôi, có người thì điều chỉnh điện thoại để chuẩn bị phát sóng.

“Chuyện gì vậy? Điện thoại không có sóng sao?”

Vương Thành An bấm loạn trên màn hình nhưng mãi mà camera chẳng hiện lên.

Đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh cầm lấy chiếc điện thoại đó, người nọ chỉ nhấn vài cái thì hình ảnh trong camera đã xuất hiện ngay.

“Thế này đúng chưa?”

Vương Thành An mỉm cười: “Đúng rồi, hẳn là như vậy.”

Ông ta chuyển sang camera trước, trên màn hình điện thoại lập tức xuất hiện hai gương mặt, bên cạnh chiếc mặt nạ cẩu thả xù xì của ông ta là một chiếc mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ.

Vương Thành An hoảng hốt quay đầu lại, còn chưa kịp kêu lên thì một chiếc kim tiêm chứa thuốc mê đã yên vị trên cổ ông ta.