Thẩm Phán Lục

Chương 2

Ông ta càng vui vẻ hơn: “Con gái ấy à, phải có dự tính cho tương lai từ sớm chứ. Đôi lúc cũng phải nhờ cậy người khác, như thầy chẳng hạn. Em nên biết giá trị của lá thư giới thiệu do thầy viết.”

Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Tôi cố gắng kéo chủ đề của cuộc nói chuyện sang việc thành tích của con trai ông ta đang đi lên, nhưng Vương Thành An chẳng muốn vờ vịt thêm nữa.

Giây phút ông ta đang cúi xuống càng lúc càng gần thì đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

Lẫn vào đó là tiếng gầm của Trần Dung: “Vương Thành An, tên khốn nhà anh! Mẹ kiếp, anh lại đang ở cùng với con hồ ly tinh nào?”

“Cmn anh mở cửa ra cho tôi!”

“A a a a a tôi gϊếŧ anh!”

Vương Thành An thoáng sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy sự ghét bỏ.

Sau khi ông ta mở cửa, Trần Dung lập tức cầm dao thái xông vào với nét mặt vô cùng kinh khủng, bà ta nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nuốt sống tôi vậy.

Vương Thành An xoa trán: “Khương Hòa, em ra ngoài trước đi, nhờ em giúp đỡ việc học của con tôi nhiều hơn nhé.”

Lúc đi, tôi còn nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ trong phòng làm việc.

Thế mà lúc tôi ra về sau khi hoàn thành buổi dạy thì Vương Thành An lại đang bình thản ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại di động.

Cứ như trận chiến vừa nãy là điều quá đỗi bình thường trong cái nhà này vậy.

Một tuần sau, Vương Thành An mời tôi leo núi sau kỳ thi cuối kỳ, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

Thế nhưng ông ta lại gửi cho tôi danh sách dự tính các sinh viên được nhận học bổng.

Nếu tôi từ chối thì suất học bổng này sẽ không có phần của tôi.

Thế là tôi đành miễn cưỡng đồng ý.

Lần này Vương Thành An còn rủ thêm ba người khác, ông ta nói họ là bạn từ thời đại học của ông ta, bây giờ ai cũng đều là giáo viên và giáo sư có tiếng, bởi vậy tôi nên giao thiệp với họ.

Vương Thành An nở nụ cười đầy ác ý: “Khương Hòa, tôi tốt với em như vậy, còn giới thiệu người để em mở rộng quan hệ nữa, em phải biết ơn tôi, đúng chứ?”

Trước ngày lên đường, Trần Dung đến tìm tôi.

Bà ta có vẻ ngại ngùng, thốt ra câu nào cũng tràn đầy thành khẩn: “Em Khương Hòa, hôm đó dọa em sợ rồi. Ngại quá, thật ra tình cảm giữa cô và thầy có chút vấn đề. Cô cũng sẽ tham gia vào chuyến đi sắp tới, đến khi đó… em giúp cô hàn gắn tình cảm cho vợ chồng cô được không?”

Tôi đồng ý.

Mãi đến khi bị Trần Dung đánh ngất, tôi mới biết… Hóa ra mục tiêu ban đầu của bà ta chính là tôi.

Khi tôi tỉnh lại thì hai tay đã bị trói chặt ra sau.

Trần Dung không biết tôi đã tỉnh, bà ta đang cãi nhau với Vương Thành An và ba tên đàn ông kia.

“gϊếŧ nó ư? Trần Dung, cô điên rồi!”

“Tôi điên rồi đấy! Vương Thành An, không phải anh thích mấy đứa trẻ tuổi sao? Tôi cứ gϊếŧ nó trước mặt anh đấy! Sau này anh tìm một đứa thì tôi gϊếŧ một đứa. Sao? Các người sợ cái gì? Đâu phải chúng ta chưa từng gϊếŧ…”