Đám nhóc vừa reo hò vừa lội xuống bắt cá. Một đứa lanh lẹ chạy về nhà lấy củi, đứa khác cẩn thận mang lửa ra. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Đại Oa xung phong nướng vài con cá đầu tiên, vừa chín tới, dành riêng cho Hổ Tử.
Đại Oa xé từng mảng thịt cá trắng phau, thơm lừng, bỏ xương cẩn thận rồi đưa cho Hổ Tử. Nó đói đến mức vồ lấy miếng cá, ăn ngấu nghiến, đến mức Đại Oa xé không kịp. Hổ Tử nhỏ xíu mà ăn liền ba con cá thu, no đến mức bụng căng tròn, nằm lăn ra không buồn nhúc nhích.
Manh Manh cũng tranh phần, đã mọc bốn chiếc răng sữa, mỗi lần ăn cá là miệng nhỏ xinh lại há to, chờ đợi miếng tiếp theo. Bọn trẻ con thì cười đùa rôm rả, vừa ăn vừa nghịch. Cá thu thơm ngọt làm lũ trẻ mê mẩn, chẳng mấy chốc cả vũng cá đã cạn.
Còn lại vài con cá, Đại Oa và Nhị Oa mang về nhà. Bà Phùng nhìn mà bất ngờ: “Ô, thật sự bắt được cá rồi à?”
“Bà ơi, cá này để dành cho Hổ Tử ăn ngày mai!” Đại Oa vội vàng ôm chặt mấy con cá, mắt không rời tay bà nội.
“Được rồi, được rồi, bà không lấy đâu.” Bà Phùng bật cười, xoa đầu Đại Oa. Dù lòng có chút tiếc rẻ, nhưng cá này là công sức của bọn trẻ, bà đành chiều ý.
Ngày hôm sau, số cá còn lại được hấp chín, Hổ Tử vẫn ăn ngon lành, chẳng chừa lại chút nào.
Từ đó, lũ trẻ đều đặn ra biển bắt cá, tôm, đôi khi cả cua. Nhà cửa cũng hưởng sái, đặc biệt là Manh Manh – cô bé mê cá hơn cả. Bà Phùng nghiền cá thật nhuyễn, nấu thành cháo cho Manh Manh khiến cô bé cứ ăn mãi không chán.
Hổ Tử ăn uống đầy đủ, lớn nhanh như thổi, chỉ trong chớp mắt đã vượt quá tầm tay của Manh Manh. Nó không còn để cô bé ôm được nữa, nhưng lại luôn quấn quýt bên cô bé, đi đâu cũng bám theo như hình với bóng. Đến tối, nó nằm ngay ngoài cửa phòng Manh Manh, canh chừng không rời.
Một đêm, bà Phùng thức dậy đi vệ sinh, vừa mở cửa đã thấy Hổ Tử bật dậy, đôi mắt xanh biếc sáng rực trong bóng tối, trông chẳng khác nào hai ngọn đèn. Bà giật mình suýt hét, vội xua tay: “Đi, đi, Hổ Tử, mày làm gì thế? Dọa chết bà rồi!”
Nhận ra là bà Phùng, Hổ Tử ngoan ngoãn nằm xuống, tiếp tục canh gác. Từ đó, bà để ý, mỗi lần Manh Manh có động tĩnh gì, Hổ Tử luôn là đứa đầu tiên phản ứng. Bà âm thầm nghĩ: Đúng là con vật có tình nghĩa.
Biết Hổ Tử trung thành, cả nhà càng thương nó, ngày ngày nghĩ món mới cho nó ăn. Hổ Tử càng lớn, bộ lông cam trắng mượt mà, dáng vẻ oai vệ chẳng kém chó săn. Nó thích trèo lên tường rào nằm dài phơi nắng, chân buông thõng, lười nhác nhưng đầy cảnh giác. Dù vậy, chỉ cần Manh Manh bước chân ra ngoài, nó lập tức đứng dậy, bám theo không rời.
Dần dần, Hổ Tử trở thành một phần của gia đình nhà họ Phùng, được yêu thương như con cái trong nhà. Thế nhưng, một ngày nọ, Hổ Tử đột ngột biến mất.
-
Hôm ấy, bà Phùng vẫn như thường lệ gõ bát thức ăn, miệng gọi to: “Hổ Tử, Hổ Tử, ra ăn cơm nào.” Nhưng bà gọi mãi, gọi mãi, vẫn không thấy bóng dáng Hổ Tử đâu. Bình thường, đến giờ ăn là nó hăng hái nhất, còn hôm nay sao lại lạ vậy?
Bà lục soát khắp sân lẫn trong nhà, không sót một ngóc ngách, nhưng chẳng thấy nổi một sợi lông của Hổ Tử. Bà càng lúc càng thắc mắc.
“Lúc trước hễ gõ bát là nó chạy ra ngay, hôm nay lại trốn đâu mất tiêu?”
Suốt cả buổi sáng, bà Phùng ngồi ở nhà thấp thỏm chờ đợi. Đến chiều không thể ngồi yên được nữa, bà ra thôn tìm Hổ Tử, gặp ai cũng hỏi: “Bà con có thấy Hổ Tử nhà tôi đâu không?”
Ngày trước bà có ghét bỏ Hổ Tử bao nhiêu, giờ lại quý nó bấy nhiêu. Giờ phát hiện nó mất tích, lòng bà cứ bồn chồn không yên.
Hổ Tử đã sống ở nhà bà Phùng được hai, ba tháng, ngày nào cũng theo bọn trẻ con chạy khắp thôn nên ai ai cũng biết nó. Nhưng hôm nay chẳng ai trong thôn nhìn thấy Hổ Tử khiến bà càng lo lắng hơn. Nó đã chạy đi đâu? Hay bị thú hoang trên núi tha mất rồi?
“Phì phì phì, không đâu, không đâu, xui xẻo!” Bà lập tức tự nhủ, cố xua đi ý nghĩ đen đủi.
Như để trút nỗi bực dọc trong lòng, bà chống nạnh đứng ở cổng làng mà quát: “Dám chạy lung tung hả? Coi lúc nó về, tôi không bẻ gãy chân nó thì thôi!”
Người nhà nghe tin Hổ Tử mất tích, ai nấy đều lo lắng. Chỉ có cô bé Manh Manh vẫn thản nhiên như không khiến bà Phùng nghĩ rằng cô bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên cũng chẳng để ý.
Sau bữa tối, Tô Uyển ngồi bên giếng rửa bát, bà Phùng ôm Manh Manh ngồi trên chiếc ghế đẩu, ánh mắt không rời cổng sân, miệng lại tỉ tê: “Này con dâu, con nói xem cả ngày nay không thấy tăm hơi Hổ Tử, chẳng lẽ nó chạy lên núi rồi sao?”
Tô Uyển cũng thấy có lý, thuận miệng đáp: “Mẹ à, Hổ Tử vốn dã thú, sao có thể nuôi thuần được.”