“Không phải đâu, nhà góa phụ Lưu có thằng Đại Tráng ra nông nỗi đó, chẳng lẽ đường này không sửa sao?” Vợ anh ta có gò má cao, nhìn kỹ thì ra là vợ của Phùng Đại Phú, người đứng trước mặt chính là Phùng Đại Phú.
Nghe vợ nói vậy, Phùng Đại Phú vung tay, miệng cười khẩy: “Cô nhìn đá trên núi mà xem, có đường rồi cũng bị chắn kín hết, làm sao mà sửa được? Đợi đến đời nào kiếp nào mới sửa xong! Dù sao thì tôi cũng không làm nữa, ai thích làm thì cứ làm.”
Mặc dù nói thế nhưng Phùng Đại Phú thực ra không dám bỏ về thôn, dù có ở đây thì anh ta cũng chỉ làm cầm chừng, làm một lát lại tìm chỗ nghỉ ngơi, đúng kiểu “có mặt nhưng không có sức”.
Miêu Ngọc Phượng bế Manh Manh, chưa kịp đến chỗ khai thác đá đã quay về, còn dắt theo mấy đứa cháu trai trong nhà. Trên đường về, bà dặn dò: “Núi non nguy hiểm lắm, sau này không được dẫn em gái lên đây nữa, nghe chưa?”
Điều bà không để ý là trong lòng bàn tay Manh Manh, không biết từ lúc nào lại có thêm một viên đá nhỏ màu đen, rồi chớp mắt đã biến mất.
Về đến nhà, Tô Uyển vẫn còn ở trường dạy học chưa về, Miêu Ngọc Phượng đặt Manh Manh xuống rồi đi vào bếp nấu cơm. Chồng bà và con trai lớn đều đang sửa đường, chắc chắn khi về sẽ đói meo nên bà phải nấu cơm thật nhanh, lại còn phải nấu thật ngon, vì việc sửa đường còn mệt hơn làm đồng nhiều.
Bà cẩn thận đóng kín cửa bếp rồi đi đến góc tường, di chuyển vài cái chum, lấy ra một cái hũ sành màu đỏ son, không lớn cũng không nhỏ. Bà đưa tay vào trong, chính xác lấy được một nắm vừa đủ rồi thả vào nồi, đó là một nắm gạo trắng tinh.
Đây là gạo mới thu hoạch từ ruộng nhà bà, không chỉ nhìn đẹp mắt mà khi nấu chín còn thơm ngon vô cùng. Hạt gạo nở bung, dẻo mềm, trắng trong, khi ăn có mùi thơm ngào ngạt của gạo mới. Ngay cả nước cơm khi nấu cũng trong veo và sánh đặc, Manh Manh đặc biệt thích uống nước cơm này.
Sau khi cho gạo vào nồi để nấu, Miêu Ngọc Phượng lấy ra một nắm lạc đã bóc vỏ từ đâu đó, thả vào chảo dầu đang nóng, làm lạc nổ lép bép. Dầu này cũng được ép từ lạc mới, khi nhà bà ép dầu, mùi thơm nồng nàn lan tỏa. Bà chưa bao giờ ngửi thấy mùi dầu nào thơm đến thế, phải đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào để mùi không bị bay ra ngoài.
Lạc rất nhanh đã chiên xong, Miêu Ngọc Phượng rắc một chút muối, lắc đều. Không cần nếm thử, bà cũng biết món này vừa giòn vừa thơm. Chỉ với đĩa lạc này, bà có thể ăn hết bốn bát cháo, mà cả nhà bà còn mê món này hơn nữa.
Trong nồi còn dư lại một chút dầu, Miêu Ngọc Phượng không để lãng phí, sáng nay bà vừa làm bánh gạo, loại bánh được làm từ bột gạo xay mịn, nhân bên trong là lá hẹ nhà trồng. Khi chiên trong chảo dầu, lớp vỏ màu hồng đào lập tức trở nên bóng loáng và trong suốt, lộ ra màu xanh lá hẹ bên trong. Màu hồng nhạt kết hợp với màu xanh lá hẹ, nhìn vô cùng bắt mắt và kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Làm xong mẻ bánh gạo, Miêu Ngọc Phượng mới lấy một quả trứng từ rổ treo trên bếp, bà đập trứng, cho nước, muối, và dầu lạc vào rồi khuấy thật đều. Sau đó, bà đậy nắp lại và hấp cách thủy trong nồi. Chẳng mấy chốc, món trứng hấp mềm mịn, đàn hồi đã hoàn thành. Lớp bề mặt của trứng hấp chỉ cần khẽ động sẽ rung rinh, màu vàng nhạt tươi sáng, đây là món ăn Manh Manh yêu thích nhất.
Miêu Ngọc Phượng làm bếp rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành bữa cơm cho cả gia đình. Bà mở nắp nồi cơm, múc ra một bát nước cơm sánh đặc, đặt sang một bên để nguội bớt, rồi mở cửa bếp và bước ra ngoài.
“Manh Manh, cháu đói chưa? Bà cho cháu ăn cơm nào. Ơ, cháu cầm gì trong tay thế kia?”
Trong lòng bàn tay nhỏ xíu của Manh Manh nắm chặt một viên đá nhỏ có màu vàng đen xen kẽ, chỉ cỡ bằng móng tay của Miêu Ngọc Phượng. Nhìn thấy nó, Miêu Ngọc Phượng lập tức giận bốc lêи đỉиɦ đầu, nhíu mày quát lớn Đại Oa và Nhị Oa: "Bảo hai đứa trông em cho kỹ, thế mà đưa cho con bé cái gì đấy? Nếu Manh Manh lỡ nuốt vào miệng thì xem bà có xé xác hai đứa ra không!"
"Không có." "Không phải cháu đưa." Đại Oa và Nhị Oa thấy oan ức vô cùng. Từ trước hai đứa đã được dặn kỹ là không được đưa bất cứ thứ gì cho em gái, và chúng luôn nhớ kỹ điều này.
"Hai đứa còn không nhận à? Manh Manh còn chưa biết đi, không phải hai đứa thì ai đưa?" Miêu Ngọc Phượng càng giận hơn, nhưng lo lắng hơn là sợ viên đá làm đau tay Manh Manh.
Bà quay lại dỗ dành: "Manh Manh, viên đá này không chơi được đâu, cháu đưa cho bà nhé?"
"I a..." Manh Manh cười tươi lộ hai má lúm đồng tiền, bàn tay nhỏ xíu buông lỏng rồi thả viên đá vào tay Miêu Ngọc Phượng.
Vừa cầm viên đá vào tay, Miêu Ngọc Phượng cảm thấy nó nặng hơn so với kích thước nhỏ bé của nó. Nhìn kỹ lại, ôi trời ơi, viên đá này sao lại lấp lánh vàng óng thế kia?