Cuộc sống sinh hoạt của chúng ta thực sự tương đối quạnh quẽ.
Nhưng có thêm một con bạch xà thì liền vui hơn hẳn.
Lũ gà ngoài sân chạy tán loạn, kêu ré lên sợ hãi vì bạch xà muốn ăn chúng nó.
Nhưng nó không ăn.
Bạch xà thật sự có linh tính.
Ta đặt tên cho nó là Đại Bạch.
Lão đại phu gọi nó là Đại Bạch, nó liền sẽ ngoan ngoãn trườn về phía ông, ông sẽ vuốt ve cái đầu to lớn của nó.
Nhưng khi ta gọi thì nó liếc nhìn ta và lơ đi.
Nhưng nếu ta leo cây bị ngã, nó sẽ nhanh chóng quấn quanh người ta, giúp ta đứng vững.
Nếu ta lên núi hái thuốc, nó cũng sẽ đi theo ta, có khi nửa thân nó chiếm cứ trong sọt của ta, đuôi không nhét vừa nên kéo lê trên mặt đất, bắt ta phải cõng trên lưng, khiến ta cảm thấy mệt mỏi.
Ta hái thuốc, nó bắt được rất nhiều con gà lôi và thỏ, vì vậy ta và nó có thể ăn uống no say.
Con rắn này ăn rất nhiều, trước khi khỏi bệnh, mỗi ngày nó ăn ít nhất 20 cân thịt lợn.
Lúc đầu ta không biết, về sau nghe tin nhà ông Chu hàng ngày bị trộm hơn 20 cân thịt lợn, bụng con rắn ngày nào cũng phình ra, ta và ông nội nhìn bụng nó và trầm ngâm suy nghĩ.
Ta hỏi nó: “Đại Bạch, ngươi ăn trộm thịt lợn à?”
Nó gật đầu đầy tự hào.
Lão đại phu cấm nó ăn trộm nữa.
Nhưng nó không nghe.
Lão đại phu vốn định bồi thường cho đồ tể Chu, nhưng đột nhiên một con lợn rừng bị ném trước cửa nhà đồ tể Chu…
Vài trăm cân lợn rừng…
Ta hỏi Đại Bạch: “Ngươi cho hắn lợn rừng?”
Nó kiêu ngạo gật gật đầu.
Ta hận không thể gϊếŧ chết nó, nói với ông nội: “Ông ơi, con phải đi hầm con rắn ngu ngốc này! Sao ngu thế! Đưa lợn rừng cho người khác!"
Bạch xà lại nhìn ta với vẻ mặt khó tin, nó rít lên với ta và phun ra lưỡi rắn.
Ta càng tức giận hơn và phớt lờ nó.
Sau này, Đại Bạch đã học được cách săn lùng đồ vật trong nhà ta.
Tức chết ta, một con lợn rừng to lớn như vậy, nhưng ta không được ăn, mỗi lần nửa đêm nghĩ đến nó, ta lại tức giận đến mức hét lên: “Đầu óc của ngươi nhất định có vấn đề!”
Nhưng Đại Bạch chỉ ở với ta được nửa năm, một hôm nó rúc vào người ông nội, u sầu, rồi rúc vào ta, rít mãi không ngừng.
Ta nghe không hiểu, còn cảm thấy nó không hiểu chuyện, bởi vì ngày đó việc rất nhiều mà nó lại nổi điên.
Sau khi ta về nhà, nó đã biến mất.
Nó còn vẽ một đống những hình ma quái trên mặt đất, không biết là gì.
Ta tìm nó gần một tháng, cuối cùng phải chấp nhận sự thật rằng nó đã biến mất.