Phó Trí Viễn cười không nhịn được, "Cậu thiếu niên này còn chưa tỉnh, cậu đừng nói đùa nữa, có chút thương cảm được không?"
"Tôi xem bao nhiêu vết thương mỗi năm, mấy thứ này còn là gì, thương cảm hay không cũng không quan trọng, chỉ là tâm lý tôi tốt thôi." Đàm Lỗi băng bó xong những vết thương trước ngực và sau lưng của thiếu niên, ngẩng đầu vẫn giữ nụ cười trêu chọc, "Phó ca, nếu cậu có lòng thương cảm thì bệnh viện chúng tôi hết giường rồi, cậu cứ mang cậu thiếu niên này về nhà đi."
"Ừ." Phó Trí Viễn ừ một tiếng, rồi lại cười nhẹ.
Có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, đương nhiên người này phải được điều tra kỹ càng.
Đàm Lỗi cũng được coi là một người nổi tiếng, chỉ là anh ta theo nghề y, thế lực của gia đình cũng không quá lớn, tính cách thì luôn cợt nhả, có những chuyện rắc rối, chắc chắn anh ta sẽ không dính vào.
Ở đây chỉ có hai người, nếu Đàm Lỗi né tránh, người phải gánh chuyện này sẽ là Phó Trí Viễn. Chỉ là điều tra một người, đối với Phó Trí Viễn mà nói, không phải việc quá phiền phức.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy, trong lòng Phó Trí Viễn dâng lên một tiếng thở dài.
... Trầm công tử? Mình nghĩ quá nhiều rồi.
Trầm công tử trong lịch sử vốn dĩ không được biết đến nhiều, chỉ nhờ một giáo sư trong chương trình "Thiên Gia Giảng Đàn" mới được đưa ra ánh sáng.
Vị giáo sư ấy chuyên nghiên cứu lịch sử thống nhất của nước Chương, giọng điệu hài hước, kiến giải chân thực độc đáo. Chính ông đã giới thiệu Trầm công tử, một nhân vật vốn mờ nhạt trong sách sử, chỉ có chút danh tiếng trong một số giới chuyên môn.
Tóm lại, sau hai, ba năm, tên tuổi Trầm công tử đã trở nên quen thuộc, thậm chí trong những cuốn sách bán chạy còn có hàng loạt tác phẩm như "Thiên niên phong lưu - Trầm công tử", "Nhân tâm cay nghiệt chi Sở tướng"...
Đến giờ, Trầm công tử vẫn có rất nhiều người hâm mộ, sự tích cũng được lan truyền rộng rãi, Phó Trí Viễn biết khá rõ về vị công tử này.
Vũ Ngự, công tử nước Chương, từng làm con tin ở nước Yên, kết nghĩa sinh tử với Trầm công tử.
Trầm công tử, từ nhỏ thông minh, dung mạo khôi ngô, nhân hậu yêu người, chiêu mộ hiền sĩ, có ba ngàn môn khách. Khi nước Yên thất thủ, Trầm công tử bị bắt, cạo đầu, xăm mặt và bị đưa ra biên giới làm khổ sai, xây thành lũy, chịu đủ nhục nhã.
Sự sụp đổ của nước Yên dưới tay nước Sở là một tín hiệu không thể kìm nén. Từ đó, chiến tranh bùng nổ khắp nơi. Sau khi Vũ Ngự trở về nước kế vị đã dùng ba nghìn lượng vàng chuộc lại Trầm công tử.
Nước Yên đã mất, Trầm công tử theo Vũ Ngự trở về nước Chương. Từ đó, cải cách chính sách, mở rộng giao thương, dựa vào lợi thế địa lý mà liên kết xa, tấn công gần, phát triển nông nghiệp và thương nghiệp, đóng góp to lớn cho sự thống nhất thiên hạ của nước Chương sau này.
Tương truyền, khi đó nước Sở đã có dấu hiệu của một bá chủ. Trầm công tử lập đàn tế thần, thắp tám mươi mốt ngọn đèn trường minh, triệu hồi cửu long, phá tan vận khí của thiên hạ, và sau đó giúp nước Chương giành lấy vị thế trong cuộc chiến đầy khốc liệt.
Sách sử cũng ghi chép rằng, sau khi thắp đèn, sức khỏe của Trầm công tử ngày càng suy yếu. Người ta kể rằng mỗi khi tỉnh dậy giữa đêm, ông thường nôn ra nửa lít máu. Do vậy mà tài năng lớn như ông, đến năm hai mươi sáu tuổi đã qua đời.
Với lịch sử, Trầm công tử chắc chắn là một nhân vật huyền thoại.
Ông không chỉ là người khởi xướng cải cách thành công, mà còn là một chính trị gia, nhà quân sự, nhà văn, nhà chiêm tinh và nhà phát minh nổi tiếng.
Dã sử truyền rằng ông nắm giữ bốn mươi tám sao chủ mệnh, nhìn thiên tượng mà biết chuyện thiên hạ. Ông cũng là một trong những nhà huyền học và nhà toán học nổi tiếng nhất trong lịch sử Hoa Quốc. Ông đưa ra thuyết ngũ hành diễn sinh, thành thạo phép toán dự đoán, am hiểu binh pháp, và từng chiến thắng trong trận Trường Lăng với quân số ít hơn, rồi yên nghỉ trong một ngày đông giá lạnh.
Ông chưa bao giờ chứng kiến thời khắc Vũ Ngự lên ngôi hoàng đế, nhưng ông đã trở thành một nhân vật huyền thoại.
Đó là một ngôi sao trời sinh ra để tỏa sáng rực rỡ.
Trong thời kỳ trăm nhà tranh minh, một thời đại tuân thủ đạo nghĩa, vừa nhân từ vừa tàn nhẫn, một thời đại mà phong cách còn chưa mất đi sự thuần khiết, mang trong mình vẻ quý phái, nhất định sẽ sản sinh ra những con người xuất sắc như vậy.
Cậu thiếu niên với dáng vẻ mê man, được sắp xếp ổn thỏa trong một biệt thự của Phó Trí Viễn.
Đàm Lỗi đã đến vài lần, kiểm tra vết thương cho thiếu niên, truyền một ít glucose gì đó. Có lẽ do thể trạng tốt, cậu hồi phục khá nhanh. Việc cậu vẫn mê man không phải vì vết thương, mà do kiệt sức.
Tuy nhiên, tình trạng của bệnh nhân này đã đột ngột xấu đi vào nửa ngày trước.
Đàm Lỗi lại được điều đến để kiểm tra tình hình của cậu thiếu niên, còn Phó Trí Viễn thì ngồi trên ghế sofa không xa, đọc báo cáo kiểm tra về bộ quần áo của cậu. “Tôi không thể tìm ra thông tin về người này, cậu thiếu niên này như thể từ hư không xuất hiện vậy. Còn về quần áo của cậu ấy... kết quả kiểm tra đã có, cậu muốn xem không?”
Đàm Lỗi không nói gì, chỉ trầm mặc tháo ống nghe ra.
“Mặt cậu ấy chuyển xanh, đổi từ xanh sang đỏ, có triệu chứng sốt, nhưng không giống cúm thông thường. Kết quả chẩn đoán ban đầu rất mơ hồ, lát nữa tôi sẽ rút ít máu để đem về xét nghiệm.”
Có lẽ do hôm qua đã làm thêm cả đêm, dưới mắt Đàm Lỗi có vết thâm đen rõ rệt, trông rất mệt mỏi. Anh ta ném ống nghe lên bàn. “Vậy thôi – vừa nãy cậu nói gì?”
“Báo cáo kiểm tra vải quần áo của cậu ấy.” Phó Trí Viễn lật tờ giấy in khổ A4 trên tay, phát ra tiếng xào xạc. “Chất liệu chính là Quyên. Thứ này tôi chỉ thấy trong sách lịch sử, sống từng này tuổi, anh có từng thấy ‘quyên’ chưa?”
Đàm Lỗi cũng sững sờ vài giây.
“Thật là thú vị. Điều tuyệt vời hơn là, tôi cũng không tìm ra được thân phận của cậu ấy.” Phó Trí Viễn nói với vẻ nửa đùa nửa thật, “Vậy nên có khi cái mồm của tôi nói đúng, cậu thiếu niên này có thể là Trầm công tử đấy.”
“Mẹ kiếp!” Đàm Lỗi vừa cười vừa chửi, rồi tháo thêm một khuy áo. “Phó ca thật tinh ý, tôi không đôi co với cậu . Thời cổ đại có bao nhiêu hình phạt tàn khốc, sao cậu không bảo cậu ấy là Văn Thiên Tường* luôn đi?”
***Văn Thiên Tường (文天祥) là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, sống vào thế kỷ 13. Ông là một nhà thơ, nhà chính trị và quân sự, nổi bật trong cuộc kháng chiến chống lại sự xâm lược của quân Nguyên.
“Văn Thiên Tường? Cậu ấy còn trẻ lắm. Nếu cậu nói Hạ Hoàn Thuần* thì tôi còn tin.” Khi nói câu này, trên mặt Phó Trí Viễn vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, rõ ràng anh ta cũng biết mình chỉ đang nói đùa.
***Hạ Hoàn Thuần (夏完淳) là một nhân vật lịch sử nổi bật trong triều đại Minh, sống vào thế kỷ 17. Ông là một nhà thơ, nhà văn và nhà chính trị, nổi bật với những đóng góp về văn học và tư tưởng.
“Cậu còn biết phải có cơ sở khoa học đấy.” Đàm Lỗi lại nói đùa vài câu với Phó Trí Viễn, sau đó bôi cồn i-ốt rồi bắt đầu lấy máu của thiếu niên.
Toàn bộ quá trình lấy máu chưa đến một phút. Đàm Lỗi cất ống máu vào túi của mình, quay đầu nói tạm biệt với Phó Trí Viễn. “Tôi phải đi rồi. – Cậu không biết đâu, hôm qua khoa của chúng tôi có một cậu trai thất tình tự tử, cũng trạc tuổi cậu thiếu niên này. Trời ơi, sau khi tỉnh dậy thì cậu ấy quậy phá ghê lắm…”
“Đã tự tử một lần rồi, sau đó càng quậy thì càng không muốn chết.” Phó Trí Viễn đánh giá chuẩn xác, “Những cậu thiếu niên tầm 16, 17 tuổi thì hiểu gì chứ? Tình yêu đích thực à? Ha.”
“Ai mà chẳng nói thế? Cậu thiếu niên ấy khóc thảm lắm, tôi chợp mắt được một lát vào sáng sớm, tỉnh dậy đầu óc rối bời, trong giấc mơ còn thấy ma nữ đi viếng mộ. Cậu nói xem, chuyện này thật đau đầu.”
Đàm Lỗi vừa cảm thán vừa chào tạm biệt Phó Trí Viễn, khi đi còn vịn khung cửa, lúc đến lối vào còn đi thành hình chữ “S”, trông anh ta quả thật rất mệt mỏi.