Có một số nơi, được ngầm hiểu là nơi có thể chơi đùa quá đà; cũng có một số nơi, được xem là địa điểm ăn chơi giải trí. Hội sở Thiên Hải Lệ Đô chính là sự kết hợp của cả hai điều đó.
Nói về ăn chơi, từ cấp độ bình thường cho đến cấm kỵ, nơi này đều đứng hàng đầu.
Chính vì vậy, nơi này luôn được giới thương gia, danh nhân ưa chuộng.
————————————————
Trong hồ bơi, đột nhiên có một người xuất hiện.
Người đó mặc một bộ trường sam nhuốm đầy máu, khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc đen dài, không nhìn rõ khuôn mặt. Cả cơ thể như yếu ớt, hấp hối, chìm nổi trong hồ bơi, bất tỉnh nhân sự.
Rất nhanh, mặt nước bị nhuộm đỏ bởi vệt máu đen bẩn.
Cùng lúc đó, hai người vừa trò chuyện vừa cười bước đến gần hồ bơi.
Cả hai đều khoác khăn tắm, mặc quần bơi, trang phục mát mẻ mùa hè, vừa định nằm lên ghế dài thì cả hai ánh mắt đều hướng về phía hồ bơi với biểu cảm kỳ lạ, động tác chợt khựng lại.
Một người phản ứng nhanh, nhảy xuống hồ bơi, bước vài bước và kéo người đang mềm nhũn trong nước lên bờ.
Anh cứu người từ phía sau, động tác rất chuyên nghiệp. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của anh, người trong nước dường như đã hoàn toàn mất ý thức, không hề có bất kỳ động tác tự cứu nào.
Thoạt nhìn thấy mái tóc dài, cứ nghĩ là phụ nữ. Ai ngờ khi anh kéo người đuối nước lên, tay chỉ chạm phải một vùng ngực phẳng lì — hóa ra là một người đàn ông.
Ngoài bộ ngực rắn chắc, Phó Trí Viễn còn cảm nhận được sự ấm nóng dính ướt trên tay.
Là máu.
Người được kéo lên bờ vẫn trong tình trạng bất tỉnh, trông có vẻ yếu đuối và vô hại, như để mặc người khác xử lý.
Người thanh niên còn lại mắng một câu "cái quái gì" rồi ném chiếc khăn tắm vướng víu trên người đi, kiểm tra qua tình trạng của người đuối nước, tiến hành vài lần hô hấp nhân tạo. Đợi người đuối nước ổn định hơn một chút, anh ta bắt đầu thực hiện ép tim ngoài l*иg ngực.
Phó Trí Viễn ngồi xổm bên cạnh nhìn. Sau khi Đàm Lỗi hoàn thành loạt biện pháp cứu hộ, anh ta vẫn lầm bầm vài câu: “Ra ngoài chơi mà cũng gặp chuyện này, may mà tôi vẫn chưa quên hết mấy bài học sơ cứu tôi đã học hồi đại học.”
Phó Trí Viễn không để ý đến lời phàn nàn của Đàm Lỗi. Anh đưa tay kéo Đàm Lỗi ra, mở chiếc áo ướt sũng màu xanh đậm của người đuối nước, lộ ra vết roi bị ngâm nước đến trắng bệch ngay trước mắt hai người.
Cả hai đều nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
“Chạy trốn từ khu SM à? Sớm muộn gì đám người đó cũng gây ra chuyện.” Đàm Lỗi hạ giọng, đưa tay vén mái tóc ướt rũ rượi trên mặt người đuối nước, quả nhiên để lộ ra một khuôn mặt không tầm thường.
Phó Trí Viễn lắc đầu: “Tôi không nghĩ thế. Theo tôi biết, chủ đề hôm nay của khu SM không phải là quay về quá khứ. Người này, tóc của cậu ta không phải là tóc giả.”
Đàm Lỗi cười khẩy: “Ngày nào bọn họ chẳng chơi loạn? Chơi quá hưng phấn rồi thì ai quan tâm đến chủ đề làm gì.” Vừa nói, anh ta vừa cởϊ qυầи áo của người đuối nước ra. Dường như nhìn thấy gì đó, ánh mắt anh ta bỗng dừng lại: “Phó ca, có thể cậu nói đúng, đây không phải trò SM.”
Phó Trí Viễn cầm lấy cánh tay của người đuối nước, nghe câu nói này cũng không ngạc nhiên, chỉ giơ bàn tay của người thanh niên này lên trước mặt Đàm Lỗi: “Trùng hợp là tôi cũng nghĩ vậy.”
Người đuối nước này, không chỉ có vết roi trên ngực, mà trên mười đầu ngón tay đều bị cắm những chiếc kim tre mảnh, dưới nách còn có vết bỏng đen cháy — đây không phải là vết thương mà một trò chơi nhỏ như nhỏ nến có thể gây ra!
Phó Trí Viễn và Đàm Lỗi nhìn nhau, đồng thời tháo hết bộ đồ ướt đẫm của cậu thiếu niên kia ra, sau đó lật ngược cậu lại. Quả nhiên, mặc dù lưng cậu cũng có vết roi, nhưng phía sau lại hoàn toàn không có một vết thương nào.
Nếu là trò chơi SM, làm sao có thể bỏ qua nơi đó.
Đàm Lỗi nhổ nước bọt vài lần, rồi cam chịu đứng dậy đi tìm hộp y tế. Phó Trí Viễn không ra tay, việc này vẫn nên để một trưởng khoa ngoại như Đàm Lỗi xử lý thì chuyên nghiệp hơn. Anh chỉ đứng bên cạnh, ánh mắt trầm ngâm nhìn thiếu niên bị đuối nước kia.
Vì chơi quá đà nên Thiên Hải Lệ Đô, không lắp đặt camera giám sát. Chỉ có đội ngũ bảo vệ kiểm soát chặt chẽ lối ra vào và con đường thông hành cho nhân viên, nhằm đảm bảo không có người không liên quan quấy rầy sự hứng thú của các cậu ấm cô chiêu.
Vì vậy, ngay cả việc thiếu niên này xuất hiện trong hồ bơi như thế nào, cũng khó mà tra ra được.
Vết roi rất nông, cũng rất ít, dường như chỉ là một phương thức ban đầu, tượng trưng. Ngược lại, những chiếc kim tre cắm sâu vào mười đầu ngón tay mới là thứ đáng chú ý, không phải là thú vui tìиɧ ɖu͙©, mà là một phương thức tra tấn.
Vết bỏng dưới nách của cậu thiếu niên càng củng cố thêm sự nghi ngờ này.
Có lẽ không phải cậu ấy vừa trốn thoát từ hiện trường SM, mà là trốn khỏi một cuộc tra tấn.
Nhưng tra tấn hiện đại, rất ít khi sử dụng những phương pháp đơn giản thô bạo như vậy. Theo như anh biết, hầu hết đều dùng thuốc và ánh sáng mạnh, cắt nước cắt thức ăn, khiến người ta mệt mỏi kéo dài để gây áp lực tinh thần, nhanh chóng và hiệu quả lấy được thông tin cần thiết.
Ngay cả khi ở đồn cảnh sát tra hỏi, khi đánh người ít nhất cũng quấn sách để đệm cho đỡ đau.
Đàm Lỗi xách hộp y tế quay lại, bắt đầu xử lý cơ bản vết thương cho thiếu niên này. Phó Trí Viễn phụ giúp, nhưng anh không ngừng nghĩ về những điều khác.
Khi một người đàn ông đến độ tuổi nhất định, sẽ thích xem những thứ mang tính lịch sử và nhận được nhiều cảm hứng. Dạo gần đây anh đang đọc Thông sử Hoa Quốc, và có tình cờ đọc được đoạn này —
“Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khi nước Yên sụp đổ, Trầm công tử bị tướng nước Sở là Dương Lam bắt giữ. Dương Lam sai người thẩm vấn Trầm công tử, đầu tiên là đánh bằng roi, sau đó lại ra lệnh cho người dùng tre nhọn đâm vào mười ngón tay của công tử. Cuối cùng, họ dùng rìu nung đỏ để đốt vào nách và lòng bàn chân của Trầm công tử. Khi đó, Trầm công tử mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng vẫn không sợ hãi, không tiết lộ dù chỉ một chữ về cách bố trí binh lực của nước Yên.”
Đàm Lỗi nhìn Phó Trí Viễn với ánh mắt kỳ lạ, "Phó ca, sao cậu lại nói như thế. Tuy vết thương của cậu thiếu niên này trông không giống do SM, nhưng cũng không thể phỏng đoán như vậy được."
"Vì tôi nghĩ đến việc, hiện nay rất ít có phương pháp thẩm vấn nào như thế này." Phó Trí Viễn đưa miếng gạc khử trùng qua, "Có lẽ tôi hồ đồ rồi, nhưng theo tôi biết, khi đó nước Yên có phương châm "Yên lâm Bắc Hải, trời ban thủy đức", trang phục chuộng màu đen. Mà quần áo của cậu thiếu niên này..."
Dù đã ngâm nước làm màu sẫm đi, nhưng rõ ràng vẫn là màu đen.
Đàm Lỗi thở dài, "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đem quần áo của cậu ta đi xét nghiệm - thật ra, Phó ca, không thể chỉ vì tóc dài, mặc đồ cổ mà cho rằng cậu ta đến từ thời quá khứ. Giờ đám trẻ con bây giờ thích chơi cái gì mà... cosplay đúng không? Biết đâu cậu thiếu niên này vì quá đam mê mà nuôi tóc dài?"
Phó Trí Viễn bật cười vài tiếng.
Đàm Lỗi tiếp tục lải nhải, "Huống hồ, Trầm công tử là ai chứ, anh thật to gan đoán mò. Nước Chương thống nhất thiên hạ, trở thành hoàng đế nghìn đời, Trầm công tử chính là cánh tay đắc lực nhất. Nếu anh đoán đúng thì lịch sử nghìn năm của chúng ta phải viết lại đấy!"