Sau Khi Kiêu Hùng Ở Rể

Chương 6: Hướng dẫn yêu đương của lão cha

Sở Hi không biết ý đồ hiểm ác của Tiết Tiến, đầu óc ngập trong vại mật của cô thậm chí còn không hề có chút “nỗi khổ nhân gian” nào.

Hoàng đế hồ đồ, quan lại sa đọa, sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than, những thứ này đều quá xa vời với cô. Thứ cô nhìn thấy trước mắt chỉ có một vùng phú quý an nhàn này.

Người ta đều nói ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, mẫu đơn khởi tà tâm*, đây là bản năng theo đuổi bạn đời của con người mà ngay cả Thiên Vương có đến cũng không ngăn được.

*Ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, mẫu đơn khởi tà tâm: hiểu ngắn gọn là vật chất đầy đủ con người sẽ bắt đầu nghĩ đến thú vui xá© ŧᏂịŧ.

“Đông Nhi, ngươi nói xem ta nên tặng Tiết thống lĩnh cái gì để cảm ơn?”

“...... Thỏ, thỏ nướng?”

“Vậy có vẻ ta quá tàn nhẫn rồi.”

Sở Hi hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình về chuyện này khiến Đông Nhi muốn giả ngu cũng khó, nàng nhịn một hồi lâu rồi mới nói: “Nô tỳ thấy chỗ ở của Tiết thống lĩnh thật sự quá tồi tàn, không bằng đưa chút tiền bạc để hắn sửa sang lại một phen.”

“Tặng tiền? Quá tục tằng.”

“Tặng sách xuân cung thì không tục tằng sao?”

Mặt Sở Hi đỏ bừng: “Miễn bàn việc đó. Bảo ngươi đưa ý kiến, châm chọc ta làm gì.”

Đông Nhi tùy tiện nói: “Vậy tiểu thư tự tay làm cho Tiết thống lĩnh đôi giày đi, mỗi khi mang nó là có thể nhớ đến người.”

“Làm giày? Quá hèn mọn.”

“Quỳ xuống đất dập đầu thì không hèn mọn sao?”

Sở Hi liếc cô ấy một cái: “Sống không tốt hả, không vui hả?”

Đông Nhi lắc đầu: “Rất tốt, rất vui.”

Thấy sắp đến phủ Thành chủ, Sở Hi dừng bước rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm Đông Nhi: “Chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói cho người khác, ta sẽ không bao giờ dẫn theo ngươi ra ngoài.”

Tuy Đông Nhi sợ sau khi Thành chủ biết chuyện của Sở Hi và Tiết Tiến sẽ gây ra phiền phức cho mình nhưng lại vô cùng thích đi khắp nơi dạo chơi cùng Sở Hi nên vội vàng thề thốt: “Nô tỳ mà nói ra thì đầu mọc ghẻ chân chảy mủ.”

Qua hai ngày quan sát, Sở Hi tin tưởng Đông Nhi trung thành và tận tâm với mình, đương nhiên, thỉnh thoảng có khả năng sẽ có một chút tâm tư riêng nhưng chút râu ria ấy không quan trọng. Điểm mấu chốt là lòng trung thành nên cô mới dám ngang nhiên dẫn Đông Nhi đi tìm Tiết Tiến, không sợ Đông Nhi mách lẻo với Thành chủ lão cha.

“Ngoan, ngươi muốn ăn cái gì để ta kêu phòng bếp làm cho.”

“Nô tỳ nghe theo tiểu thư hết!”

Hai người trở lại phủ Thành chủ tìm một góc khuất, lén lút đốt sạch mấy cuốn sách xuân cung. Xong việc cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, tiểu đồng của tiền viện truyền lời nói rằng Thành chủ đã về phủ muốn mời tiểu thư đến tiền viện dùng bữa.

Lão cha rất hiếm khi về phủ vào giờ này, Sở Hi nghĩ chẳng lẽ là biết cô đi tìm Tiết Tiến nên đến hỏi tội sao?

Không nên nha, cô chỉ đến cảm ơn cũng có làm gì khác đâu. Hay là lão Ngũ bán đứng mình?

Trên đường đến tiền viện, Sở Hi thấp tha thấp thỏm không thôi. Lão cha đã đợi từ lâu, vừa thấy cô đã vội cười nói: “Tam Nhi, mau đến đây ngồi. Lão cha nói cho nhẫm một tin tốt.”

“Tin tốt?”

“Vừa nhận được thư của ông ngoại nhẫm, nói rằng biểu ca nhà tứ cữu nhẫm sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mùng sáu tháng sau, bảo nhẫm qua Tấn Châu để chúc mừng. Không phải nhẫm luôn muốn về nhà ông ngoại chơi sao? Lần này lão cha không cản nhẫm nữa, nhẫm chỉ cần đi thôi.”

Sở Hi trợn tròn mắt, con đường tình yêu của cô sao mà trớ trêu thế.

“Con, con không muốn đi.”

Lão cha sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Sao lại không muốn đi? Chẳng phải nhẫn vẫn hay đòi đi sao?”

Sở Hi cúi đầu xoa lòng bàn tay: “Tấn Châu quá xa, đi lại mất một tháng, không nỡ xa lão cha.”

Lão cha suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt: “Tam Nhi trưởng thành thật rồi, biết quan tâm lão cha thế này. Được, không muốn đi thì không đi. Chơi bên ngoài nửa ngày chắc cũng đói bụng rồi, nhanh ăn cơm đi.”

Nếu không phải vì biểu cảm của lão cha quá mức chân thành tình cảm, chắc chắn Sở Hi sẽ cho rằng ông đang đá xéo mình: “Sao lão cha biết con đi ra ngoài?”

“Lão cha cũng không có ngốc, nhìn cách trang điểm ăn mặc của nhẫm còn đâu. Mà sao nhẫm lại như thể có tật giật mình vậy?”

“Có tật giật mình? Con có sao?”

Lão cha nhíu mày, nhìn về phía Đông Nhi đứng bên cạnh: “Nhẫm và tiểu thư nhẫm đi đâu?”

Đông Nhi thật sự trung thành và tận tâm: “Chỉ đi dạo đây đó trong thành, mua vài món đồ.”

Lão cha đột nhiên đập bàn một cái, dọa Sở Hi cũng giật mình: “Nhẫm được lắm Đông Nhi! Dám nói dối! Ta lập tức kêu nương nhẫm đưa nhẫm về đánh cho m.ông nở hoa!”

Đông Nhi là đại nha hoàn được thương yêu nhất bên cạnh Sở Hi. Trong phủ này từ trên xuống dưới có ai không cho nàng vài ba phần thể diện. Đến cả vài vị thiếu gia kia gặp nàng cũng đều nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng duy chỉ có nương nàng là dám đè Đông Nhi xuống mặt đất mà đánh. Đông Nhi không sợ bị đánh mà sợ xấu hổ, đại nha hoàn như nàng mà bị đánh m.ông thì mặt mũi để đi đâu được.

“Nô tỳ, nô tỳ……”

Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!

Chuông cảnh báo trong lòng Sở Hi reo inh ỏi, cô nhanh chóng tìm cách ngăn cản: “Lão cha, cha đây là đang làm gì vậy? Oan uổng người ta không à……”

Lão cha quản lý một tòa thành An Dương lớn như vậy, tích cóp được một phần sản nghiệp lớn như vậy chắc chắn không phải kiểu người dễ bị lừa. Từ lúc Sở Hi mở miệng nói không muốn đi Tấn Châu ông đã cảm giác sai sai, giờ thấy hai chủ tớ che che đậy đậy thì càng chắc chắn: “Người đâu! Đi gọi tức phụ Triệu Nhị đến!”

Triệu Nhị là phụ thân của Đông Nhi, tức phụ Triệu Nhị tức là nương của Đông Nhi.

Đông Nhi gửi cho Sở Hi một ánh mắt ‘Xin thứ lỗi’ rồi không nhiều lời mà thẳng thắn: “Nô tỳ và tiểu thư đến phủ Nha tìm Tiết thống lĩnh nói cảm ơn.”

Tìm ân nhân cứu mạng nói cảm ơn, chuyện này cũng không phải là không thể.

Nhưng lúc mới đầu thì không nói, sau khi ép hỏi thì mới nói. Còn Sở Hi thì sao, thái độ khác thường không muốn rời khỏi An Dương. Lão cha lập tức ngẫm ra được nguyên nhân kết quả, sắc mặt bỗng nhiên xấu đi.

Ông hỏi Sở Hi: “Chẳng lẽ nhẫm nhìn trúng Tiết Tiến kia?”

Má nó xui xẻo đến nỗi mở cửa cũng xui xẻo về đến nhà cũng xui xẻo.

Tuy cô và Tiết Tiến còn chưa phải một cặp uyên ương nhưng phản ứng này của lão cha rõ ràng là muốn chia rẽ uyên ương. Có lẽ sau khi chia rẽ uyên ương sau còn sẽ tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho cô, chặt đứt tai họa ngầm sau này.

Phải cam chịu số phận sao? Lại phải cam chịu số phận sao?

Cô chết một lần rồi mới đổi lấy được thế giới mới này đấy!

Sở Hi siết tay, chống nạnh hùng hồn nói: “Phải! Con nhìn trúng hắn! Sao nào!”

Lúc này đổi thành lão cha bị hoảng sợ, tay ông run rẩy chỉ vào Sở Hi, chỉ một hồi thì bực bội nói với hạ nhân: “Đi ra ngoài hết đi!”

Bọn hạ nhân tính cả Đông Nhi chạy trối chết.

Trong lòng Sở Hi cũng hoảng vô cùng, cô chưa từng chống đối cặp bố mẹ mà mình sống chung kia huống chi Thành chủ trước mắt đây cô cũng chỉ mới gặp có hai lần. Cô bây giờ chính xác là ví dụ điển hình của ngoài thì gồng trong thì hèn.

Không ngờ Thành chủ lão cha cũng đang có tâm trạng tương tự.

Bọn hạ nhân vừa đi, thái độ của lão cha lập tức trở nên nhẹ nhàng: “Nhìn trúng thì nhìn trúng, nhẫm giận cái gì chứ. Lão cha không giận nhẫm vừa mắt hắn mà giận nhẫm gạt lão cha, chẳng phải nhẫm đã hứa với lão cha rằng giữa hai ta không có bí mật gì sao.”

“Hả?”

“Nhẫm quên rồi à!”

“Không, không quên.”

Sở Hi áy náy vô cùng, thế mà cô lại lừa dối một người cha tốt như vậy, cô đúng là chẳng ra gì. Tình yêu của cô tính là thá gì chứ, sau này lão cha muốn gả cô cho ai thì cô sẽ nghe theo, dù sao lão cha cũng sẽ không hại cô.

Sở Hi đang định cúi đầu nhận sai thì thấy lão cha kéo tay cô, tận tình khuyên bảo: “Trước khi ra đi, người nương nhẫm lo lắng nhất chính là nhẫm. Mấy năm nay nhẫm thích cái gì, muốn cái gì lão cha có bao giờ cấm đoán đâu. Vì một người như Tiết Tiến mà ảnh hưởng tình cảm hai cha con nhà ta thật sự không đáng, nhẫm nói xem có đúng không?”

“Vâng, đúng vậy……” Sở Hi lẩm bẩm đáp lại, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cho nên, cha cho phép con và Tiết Tiến sao?”

“Thích là được! Nhẫm đến tuổi này rồi không phải nên nghĩ đến những chuyện của tuổi này sao.” Lão cha nói đến đây bèn chuyển đề tài: “Chỉ là Tiết Tiến kia dù sao cũng xuất thân nghèo khổ, không chừng lại có chút ý đồ không chính đáng. Nhẫm và hắn qua lại thì qua lại nhưng bàn chuyện cưới hỏi thì cha thấy vẫn nên bỏ qua đi.”

???

Tư tưởng cởi mở của lão cha khiến Sở Hi không xác định được liệu mình có hiểu đúng vấn đề không: “Ý của cha là, để con, để con……”

“Nhẫm hiểu trong lòng là được rồi.”

“Như này không tốt lắm.”

“Sao lại không tốt?”

“Vậy con bàn chuyện cưới hỏi với ai?”

“Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, lão cha chắc chắn sẽ tìm cho nhẫm một người không thể bắt bẻ được trong mọi phương diện. Nhẫm cứ yên tâm.”

“Vậy nếu người đó để bụng chuyện con với người khác thì sao?”

“Hắn dám! Con rể lão cha tìm tới cửa cho nhẫm, hắn dám đối xử không tốt với nhẫm hả? Xem lão cha có xử lý hắn hay không!”

Tuy đầu óc Sở Hi không có nỗi khổ của nhân gian nhưng thường thức nhân gian thì vẫn phải có. Thế giới này vẫn là xã hội phụ quyền, những khuôn phép nghiêm khắc đối với giới nữ cũng không hề ít.

Nói một cách đơn giản, phụ nữ yêu đương không vì mục đích kết hôn sẽ bị đánh chết hoặc kéo ra ngoài nhấn xuống ao.

Lời này của lão cha, thật sự quá kinh thế hãi tục.

“Thật xin lỗi lão cha, là tư tưởng con quá cổ hủ.”

“Cái gì mà tư tưởng cổ hủ? Ài, miễn nhẫm có thể nghe lời lão cha vào tai là được.”

Sở Hi không chỉ nghe vào, cô còn muốn khắc vào DNA để truyền lại cho thế hệ sau.

Lão cha thấy nữ nhi không có ý định nhất quyết phải kết hôn với Tiết Tiến bèn thở phào: “Được rồi, nhanh ăn cơm đi. Đồ ăn nguội cả rồi.”

“Dạ!” Tảng đá lớn trong lòng Sở Hi cuối cùng cũng rơi xuống, không còn nỗi lo về sau quả là thoải mái, thiếu nước ăn hết sạch cả bàn: “Lão cha cũng ăn đi!”

Sở Hi vui vẻ, tự nhiên lão cha cũng vui vẻ, hai cha con không có hiềm khích nào nữa, cầm bát ăn, ăn ăn. Được một lúc, lão cha hỏi một câu như đang hỏi việc nhà: “Nhẫm và Tiết Tiến được bao lâu rồi?”

“......Còn, còn chưa bắt đầu.”

“Cái gì cơ?”

Sở Hi đặt bát xuống, xấu hổ cúi đầu: “Con nhìn trúng người ta, người ta còn chưa biết. Vừa định lui tới tìm hiểu thì bị cha bắt được.”

Lão cha ôm ngực, ra vẻ bị tổn thương: “Còn chưa có gì mà nhẫm đã tức giận với lão cha. Nhẫm đó cái đồ nuôi ong tay áo.”

Sở Hi vội vàng giải thích: ‘Hôm nay con đi tìm hắn là dùng danh nghĩa đưa quà cảm ơn nhưng giữa chừng xảy ra chút chuyện nên không đưa được. Con nói ngày khác lại đến tặng hắn cũng không từ chối, điều này chứng minh hắn cũng …… có chút thích con nhỉ.”

Lão cha nói: “Ai có thể không thích con.”

Quả là cha ruột.

Sở Hi nhớ đến món quà cảm ơn còn chưa được quyết định của mình bèn hỏi lão cha: “Vậy lần sau con nên đưa tặng hắn cái gì thì mới tốt?”

Lão cha suy nghĩ một lát nói: “Trong phòng cha có một thanh bảo kiếm, ngày mai nhẫm đem đi tặng hắn rồi mời hắn đến trang viên ở phía nam chơi. Đợi đến ban đêm, giữa muôn vàn đom đóm, trên hoa dưới trăng, nhẫm nói nhẫm nhìn trúng hắn, muốn ở bên hắn đảm bảo hắn không từ chối.”

“......

“Nhẫm không tin hả? Nương nhẫm, người đẹp như Hằng Nga tiên tử, ngày xưa cũng bởi vậy mà nhìn trúng lão cha đấy!”

Sở Hi không phải là không tin mà là quá sốc.

Khi cô còn đang đau đầu không biết nên làm thế nào để gặp lại Tiết Tiến thì lão cha đã sắp xếp xong cả địa điểm tỏ tình luôn rồi!

Quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Tác giả có lời muốn nói:

Bàn luận về việc Sở Hi trở thành tra nữ

Lão cha: Ai nói Tam Nhi của ta tra? Này chẳng phải là bình thường sao?