Sau Khi Kiêu Hùng Ở Rể

Chương 5: Hiện trường ‘con sông quê’

Tiết Tiến đã nghĩ rằng nếu kế hoạch có hiệu quả, chắc Sở Hi sẽ tìm đến nhà nên cũng đã nghĩ nếu Sở Hi tìm đến thì nên đối phó như thế nào.

Nhưng hắn chẳng thể ngờ nổi nó sẽ là tình cảnh như này.

Mang sách xuân cung đến để làm gì?

Dù dân Thường Châu khá cởi mở nhưng cũng không cởi mở đến mức này chứ?

Tạm thời Tiết Tiến cũng không biết phải nói gì.

Mà Sở Hi hả?

Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, muốn lên xe lửa đi suốt đêm để rời khỏi hành tinh này.

Tình yêu sao, cô xác định là mang số FA đến già rồi.

Sở Hi chuyển từ ngồi xổm thành quỳ, dùng tư thế cúi đầu quỳ trên mặt đất che khuất đống sách xuân cung tán loạn, gần như là thốt ra từng từ một: “Cảm, cảm, ơn, cứu, mạng, của, Tiết, Thống, lĩnh.”

Đông Nhi ở bên cạnh quê đến độ chỉ muốn chết cho xong việc.

Cuối cùng Tiết Tiến cũng nhận ra có lẽ là xảy ra hiểu lầm gì đó. Nhìn dáng vẻ này của Sở Hi, hắn không kìm được mà siết chặt bàn tay, cố nén cười nói: “Mời Tam tiểu thư mau đứng dậy, Tiết Tiến có tài đức gì mà có thể nhận được lời chào như này chứ.”

Sở Hi lặng lẽ gấp sách lại, xếp chúng lại rồi ôm vào lòng thì mới đứng lên.

Xấu hổ đến mức này rồi ngược lại cô không còn sợ gì nữa: “Ơn cứu mạng không thể báo đáp, lạy một cái có sao đâu!”

Đông Nhi thật sự không nhịn được nữa mà cười phì thành tiếng.

Tiếng cười cũng chọc Tiết Tiến cười theo, đôi mắt vốn hơi lạnh lùng cong thành hai vành trăng non, môi hồng đầy đặn để lộ một chiếc răng nanh trắng như tuyết vô cùng đáng chú ý.

A a a a Soái ca vibe mặt trời sáng chói.

Từ đầu đến chân Tiết Tiến đúng kiểu chuẩn gu Sở Hi thích, cô không nỡ cứ vậy mà bỏ qua.

Cô xoa mũi, thở dài, thẳng thừng kể lại toàn bộ vụ sách xuân cung.

“Gã nói với ta rằng đây đều là sách cho học trò, ta cũng không ….. Lật xem kỹ.”

“Tam tiểu thư là cô nương nên đương nhiên là tên bán hàng rong kia cũng không tiện nói rõ.”

Thoải mái hào phóng nói hết xong, Sở Hi không còn xấu hổ lắm. Cô nhớ đến mục đích mình đến đây bèn ngẩng đầu hỏi Tiết Tiến: “Tiết thống lĩnh ở một mình sao?”

Tiết Tiến gật nhẹ đầu.

Sở Hi lại hỏi: “Vậy người nhà của ngươi đâu?”

Tiết Tiến tự nhiên mà nói ra thân thế giả của mình: “Cha mẹ ta sớm đã chết bệnh, trong nhà chỉ còn hai huynh trưởng sống và làm nghề nông ở Duyện Châu.”

“Cho nên Tiết thống lĩnh chưa cưới vợ à?”

“Ừ.”

“Vậy có hôn ước hay không?”

“Cũng không có hôn ước.”

Tiết Tiến nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Sở Hi, nỗ lực đè khóe miệng cong lên: “Sao Tam tiểu thư lại hỏi cái này? Người muốn làm mai thay cho Tiết Tiến sao?”

Sở Hi vội vàng lắc đầu, đầu lắc lư như muốn rẽ sóng: “Không không không, chỉ là tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi thôi.”

“Thì ra là thế, là ta hiểu sai ý. Mong Tam tiểu thư đừng trách tội, là do người muốn làm mai cho ta thật sự quá nhiều.”

“Au!”

Đông Nhi chọc tiểu thư nhà mình, ám chỉ cô tém tém lại chút.

Thật ra Sở Hi rất muốn thong thả một chút nhưng không nói đến chuyện vừa nãy cô đã mất mặt như vậy thì tình hình hiện tại cũng không cho phép cô từ tốn.

Thống lĩnh một thành khi mới khoảng 20 tuổi, xét theo thời hiện đại rõ ràng là một người đàn ông độc thân đáng giá ngàn vàng quản lý công ty thuộc top 500. Điển trai trẻ tuổi, gia đình ít người, năng lực giỏi giang, tiền đồ thênh thang. Đặt trong thị trường xem mắt chính là miếng bánh béo bở thơm ngon ai cũng muốn cướp đấy!

Còn không nhanh chóng ra tay là muốn uống rượu cưới của người ta hay gì?

Một câu của Tiết Tiến khiến chuông cảnh báo trong lòng Sở Hi kêu inh ỏi, ‘chiến thuật tấn công từng bước’ thức trắng cả đêm để nghiên cứu ra đã bị cô vứt thẳng lên chín tầng mây.

“Ta cảm thấy, việc kết hôn quan trọng liên quan đến cả đời người, thậm chí còn đến cả đời con đời cháu. Không thể vội vàng, phải suy nghĩ cẩn thận.”

“Tam tiểu thư nói đúng, Tiết Tiến không vội kết hôn nhưng không phải bởi vì lo lắng cho tiền đồ của bản thân. Hoàng đế hiện tại bất tài mê muội khiến thiên hạ loạn lạc, bao nhiêu dân chúng kêu khóc vì đói rét. Tiết Tiến sinh ra là nam nhân, thân thể khỏe mạnh, nếu không thể đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân khiến đất nước thái bình dân chúng yên ổn thì có mặt mũi nào để an cư lạc nghiệp, sinh con nuôi cái.”

Từng từ hắn nói đều vô cùng dõng dạc, câu nào câu nấy đều mang theo tinh thần chính nghĩa, hai mắt sáng ngời và kiên định nhưng Sở Hi không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra được dã tâm trong lời của hắn.

Đàn ông có dã tâm, có chí tiến thủ không phải là chuyện xấu. Dù sao thì hiện tại Sở Hi nhìn Tiết Tiến đều tự gắn thêm filter nên nhìn như thế nào cũng thấy hắn tốt.

Vậy…… nên nói cái gì đây? Nịnh vài câu chăng?

Sở Hi vắt óc ngẫm một lúc mới khô khan nói: “Tiết thống lĩnh có thể có khát vọng như vậy, thật là khiến ta khâm phục không thôi.”

Đây không phải phản ứng mà Tiết Tiến mong đợi.

Chỉ cần Sở Hi có chút hiểu biết về việc hệ trọng của quốc gia, chắc chắn cô sẽ hỏi một vài câu. Như vậy hắn có thể thuận theo mà giải thích sâu hơn, vừa có thể kéo gần quan hệ với Sở Hi mà cũng làm Sở Hi biết được thái độ đối nhân xử thế của hắn.

Tiết Tiến vô cùng thất vọng, vậy mà lại gặp phải một bao cỏ cái gì cũng không biết.

“Tam tiểu thư quá khen.”

“Không có không có.”

Sở Hi cũng cảm giác được trình độ văn hóa của mình khiến cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, ánh mắt lướt qua con mèo nằm trên mái hiên, đột nhiên trở nên nhanh trí: “Đây là mèo Tiết thống lĩnh nuôi sao?”

Sở Hi chủ động đưa ra chủ đề mới khiến Tiết Tiến thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm hứa sẽ không giao lưu chuyên môn với Tam tiểu thư bao cỏ này trong thời gian ngắn: “Phải, chỗ ở trước đây có chuột, nó tự đi bắt.Thỉnh thoảng ta cho nó đồ ăn thừa nên quen mặt.”

“Thế à, nó tên gì?”

“Cũng chưa đặt tên cho nó.”

Chồng sách trong l*иg ngực Sở Hi tuy không nặng nhưng ôm lâu nên cánh tay cũng tê mỏi, cô muốn đặt xuống để nghỉ ngơi nhưng lại sợ hành động quá đột ngột sẽ làm gián đoạn cuộc trò chuyện suôn sẻ với Tiết Tiến. Đông Nhi muốn đi, liên tục đưa mắt ra hiệu mà cô chỉ giả vờ không thấy.

Đi thì được, vấn đề là lý do lúc viện cớ đến đây đã rất gượng gạo rồi, không thành thì lần sau tìm cớ nào để gặp được?

Sở Hi chịu đựng sự mệt mỏi, căng da đầu tiếp tục nói chuyện: “Vừa nãy ta nhìn không rõ, hình như mèo nhà ngươi mắt hai màu.”

“Đúng vậy.”

“Đẹp thật, ha ha ha.”

Tiết Tiến sớm đã chú ý cánh tay đang run rẩy của Sở Hi, vốn có ý định để cô buông xuống nghỉ ngơi lại sợ hành động này quá phép. Hơn nữa bây giờ đã không còn gì để nói, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng xấu hổ nên đáng lẽ ra phải ngỏ lời tiễn khách.

Để cô đi thì dễ, vấn đề là phải tìm cớ cho lần gặp sau.

Tiết Tiến nhìn đống sách lộn xộn trong lòng Sở Hi, nảy ra ý tưởng: “Tam tiểu thư định xử ý chỗ sách này thế nào?”

“À…… Vốn định tặng Tiết thống lĩnh làm quà cảm ơn nhưng bây giờ thật sự là không thể tặng được.”

Không thể để lại cho Tiết Tiến lại càng không thể mang về, Đông Nhi nhận ra tiểu thư nhà mình rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan bèn tốt bụng mở miệng: “Mấy thứ sách không đứng đắn này giữ lại cũng vô dụng, chi bằng đốt sạch đi.”

Hai mắt Sở Hi sáng ngời, vội gật đầu: “Đúng đấy đúng đấy, vẫn nên đốt đi, ngày khác ta đem quà cảm ơn khác đến! Tiết thống lĩnh có uống rượu không? Có thích ăn điểm tâm không?”

Tam tiểu thư bao cỏ quyết định đi con đường báo ơn đến cùng khiến Tiết Tiến rất bất đắc dĩ: “Sao ta có thể không biết xấu hổ m……”

Sở Hi lần đầu tiên theo đuổi đàn ông, không tránh khỏi vụng về hấp tấp, trong lòng cô cũng tự hiểu nhưng việc đã đến nước này nên chỉ có thể đâm theo: “Ơn cứu mạng như được tái sinh! Sao lại phải ngượng ngùng chứ!”

Tiết Tiến: “......”

Sở Hi tiện mồm mới xong mới phát hiện cách dùng từ sai sai: “Không phải không phải! Ý ta không phải…… là coi ngươi như cha mẹ, ta……”

Trời ơi! Quê là quê chúng mình quê nhiều quê là quê chúng mình quê quá!

Trước đây Sở Hi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại dễ xấu hổ như thế, chẳng lẽ yêu đương khiến IQ rơi tự do thật hả?

Nhưng cô còn chưa yêu đương gì ……

Tiết Tiến nhìn bao cỏ nhỏ lắp bắp mặt đỏ tía tai trước mặt, cười nói: “Ta hiểu ý của Tam tiểu thư.”

Nụ cười của hắn càng khiến Sở Hi không dám nhìn mặt người khác. Dù sao cũng tìm được cớ cho lần gặp sau rồi nên cô quyết định tạm thời rút lui: “Vậy…… Vậy ta về trước.”

“Được, Tam tiểu thư đi thong thả, cẩn thận dưới chân.”

Tiết Tiến nhìn bóng lưng Sở Hi và Đông Nhi biến mất ở chỗ ngoặt mới xoay người về phòng.

Ngọc Tú nấp ở chỗ tối thở phào: “Xem ra Tam tiểu thư kia đã động lòng với chủ tử, nô tỳ chúc mừng chủ tử đạt được điều mình mong muốn.”

“Chưa thể nói là đạt được điều mong muốn.” Sắc mặt Tiết Tiến thờ ơ, không có chút tự mãn nào khi có được trái tim thiếu nữ: “Tuy Sở Quang Hiển yêu nữ nhi như mạng nhưng xưa nay ông ta vốn nhát gan sợ phiền phức, sẽ không dễ dàng liên minh với chúng ta.”

“Chủ tử không cần lo lắng, ở Tây Bắc có quân đội trăm nghìn người đã sắp vào thành. Sở Quang Hiển dù có lo sợ thì vì nữ nhi mình, tuy không liên minh nhưng cũng sẽ bỏ tiền ra để chừa lại đường lui cho mình."

Dưới triều Đại Chu, có mười hai châu Huy Du, đứng đầu là Huy Châu và Du Châu. Trong đó, Huy, Du, Tín, Duyện, Tấn là sáu châu phía bắc, có diện tích rộng lớn, sản lượng lương thực dồi dào, nguồn nhân lực mạnh mẽ, mật độ dân cư cao, là nơi triều đình nuôi quân chăn ngựa.

Nghi, Tích, Khâu, Thường, Hợp, Hào là sáu châu phía nam tuy không đất rộng người đông như sáu châu phía bắc nhưng có một lợi thế địa lý tự nhiên — sông Nghi Giang. Nghi Giang bắt nguồn từ Đông Hải chảy vào Nam Hải, kéo dài hàng ngàn dặm, chảy qua sáu tỉnh rất thích hợp để vận chuyển và việc vận chuyển hiệu quả ổn định đã thúc đẩy kinh tế mậu dịch của sáu tỉnh phía nam.

Đây là lí do tại sao thành An Dương không lớn nhưng lại giàu có và đông đúc như vậy, thành An Dương thật sự quá gần Nghi Giang.

Ngoại trừ mười hai châu, bên kia Tây Bắc còn có một nhóm người được gọi là man di mọi rợ. Dưới chân họ là lãnh thổ Đại Chu cũng thuộc dân Đại Chu nhưng hai dãy núi cao ngất hiểm trở tạo thành Nguyệt Sơn quan ngăn cách bọn họ với mười hai châu, mãi mãi không được ai yêu ai thương.

Hai mươi năm trước, Tây Bắc xảy ra hạn hán lớn. Tây Bắc vương Tiết Nguyên Vũ liên tục cầu cứu triều đình, hy vọng triều đình có thể mở kho lúa cứu nạn dân nhưng triều đình cứ thế bỏ mặc làm ngơ. Rơi vào đường cùng, Tiết Nguyên Vũ chỉ còn cách quyết tâm liều chết dẫn binh xông qua quan ải.

Nhưng quân đội Duyện Châu binh hùng tướng mạnh không hề nương tay với người ngoài, Tiết Nguyên Vũ cùng hai vạn quân dân Tây Bắc chết thảm ngoài Nguyệt Sơn quan.

Khi đó Tiết Tiến vẫn còn nằm trong tã lót, nếu không nhờ cữu cữu hắn là Lý Thiện đứng ra tiêu diệt tận gốc những nhánh phụ của nhà họ Tiết chực chờ cướp quyền thì hắn và nương hắn, Lý Quỳnh cũng khó thoát khỏi cái chết.

Tuy vậy Lý Thiện vẫn cảm thấy căm phẫn vì cái chết oan uổng của tỷ phu. Những năm gần đây, ông ấy một lòng luyện binh tích trữ lương thực ở Tây Bắc chỉ vì một ngày nào đó lật đổ triều đình mục nát kia mà toàn bộ hy vọng báo thù ấy đều được gửi gắn lên trên người Tiết Tiến.

Tiết Tiến gánh vác trách nhiệm nặng nề, mười bốn tuổi đã theo mật thám Tây Bắc lẻn vào trong quan. Suốt 6 năm ròng, hắn không dám lơ là một giây nào, nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí kế hoạch. Cho đến nay, khắp mười hai châu Huy Du đều có quân cờ của hắn.

Đến tháng ba năm sau khi băng tuyết tan đi, quân đội Tây Bắc chắc chắn sẽ tiến vào Nguyệt Sơn quan với khí thế tất sát.