Pháo Hôi Nàng Không Muốn Làm Thiên Kim

Chương 3

Thuốc men hiện đại chẳng thể giúp được gì cho ông cụ, trừ khi có linh vũ giả đến để hỗ trợ giảm bớt triệu chứng, hoặc ông tự mình có thể thông suốt...

Giang Hà nghĩ, mấy lời này đúng là vớ vẩn.

Nếu tự bản thân có thể vượt qua được, thì còn cần mấy người đó làm gì?

"Chú Giang," giọng nói bên đầu dây kia của Thiếu gia Tạ đột nhiên trầm xuống, "Anh cả vừa mới gọi đi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không được..."

Giang Hà thả rơi chiếc điện thoại xuống, dùng hai tay ôm mặt, những giọt nước mắt đυ.c ngầu chảy dài nơi khóe mắt...

Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào ở đầu dây bên kia, Tạ Văn Trác đấm mạnh lên vô-lăng, khiến tiếng còi xe vang lên chói tai.

Anh giật mình ngẩng đầu lên, và ngay lập tức trông thấy một thanh niên mặc bộ đồ múa trắng đang đứng thẳng trước đầu xe.

Tạ Văn Trác hoảng hốt giẫm phanh gấp. Xe kịp dừng lại, nhưng người thanh niên cũng bị va mạnh ngã xuống đường nhựa, tiếng "bịch" vang lên khiến ai nghe thấy cũng cảm giác đau đớn.

“Cậu bị điên à!” Mãi một lúc sau Tạ Văn Trác mới vỗ ngực, bước xuống xe.

Đây là ngoại ô Hải Thị, bình thường ít người qua lại, vậy mà tự nhiên lại có một người lao ra thế này.

Nếu đâm phải thật, thì dù có tám mạng người cũng chẳng cứu nổi.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh khẽ cau mày — Người này trông có vẻ quen mắt.

Ồ, hóa ra là người quen, chẳng phải là Kỳ Yến của nhà Kỳ, một trong những gia tộc vu chúc sao?

Là người đứng đầu thế hệ thứ ba của nhà Kỳ, Kỳ Yến từng là thiên tài vũ giả có triển vọng nhất để bước vào ngưỡng cửa của linh vũ giả. Trước đây, danh tiếng của anh ta nổi như cồn.

Tạ Văn Trác từng gặp Kỳ Yến vài lần, khi ấy anh luôn được bao quanh bởi những người ngưỡng mộ như một vì sao sáng.

Nhưng nhìn Kỳ Yến trước mắt, anh ta có vẻ không ổn chút nào. Đã vào mùa thu rồi mà vẫn mặc bộ đồ múa mỏng manh, chân trần, đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn, trông cứ như thể ngay cả khi bị xe tông trúng, anh ta cũng chẳng hề bận tâm.

Tạ Văn Trác thở hắt ra một hơi lạnh.

Vậy là tin đồn về việc Kỳ Yến gặp sự cố trên sân khấu và dẫn đến sự sụp đổ trong thế giới tinh thần có lẽ là thật, nhất là với những người xuất thân từ các gia tộc vu chúc.

Trong lịch sử, những tổ tiên của họ, những người đã dùng điệu múa để giúp đất nước cúng tế và cầu phúc, ai nấy đều ra đi khi còn rất trẻ. Người đời sau phỏng đoán rằng, ngoài việc họ phải trả giá cho việc giúp quân vương cải mệnh, có lẽ còn vì họ đã hấp thụ quá nhiều năng lượng tiêu cực trong khi giúp người khác cầu phúc và thanh tẩy tâm hồn.

Suốt bao nhiêu năm qua, những dị năng giả khác, khi tinh thần suy sụp, vẫn có thể nhờ linh vũ giả nhìn thấy hy vọng và tìm lại sự sống. Nhưng nếu những vũ giả hàng đầu của các gia tộc lại gặp vấn đề về tinh thần, kết cục cuối cùng luôn là rơi vào vực thẳm đau khổ, thậm chí là tan rã hoàn toàn. Chưa từng có ai thoát ra và hồi phục được.

Vậy nên, cho dù là thiên chi kiêu tử* đi nữa, một khi mắc phải bệnh tinh thần, thì cũng phải chịu chung số phận.

Mặc dù vừa rồi là do Kỳ Yến tự lao ra, hơn nữa quan hệ giữa nhà Tạ và nhà Kỳ cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng dù sao anh ta cũng là người bị mình làm ngã, Tạ Văn Trác không thể nào bỏ mặc được.

Anh tiến tới một bước, định đỡ Kỳ Yến lên xe để nhanh chóng đưa đi bệnh viện.

Chưa kịp tiến lại gần, Kỳ Yến đã giơ nắm đấm đấm thẳng vào anh.

Những người có thế giới tinh thần sụp đổ thường sở hữu sức mạnh bất ngờ, và Tạ Văn Trác cũng không ngờ bị đánh bất thình lình như vậy. Anh ngã nhào xuống đất ngay lập tức.