Tần Lam ngây người ôm chặt chiếc mũ bảo hiểm trong tay, hồi lâu cũng không thấy cử động.
“Sao thế?”
Ngô Cẩn Ngôn sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, quay đầu lại liền bắt gặp cảnh này. Cô lập tức lên tiếng hỏi.
“Tôi sợ lắm…” Tần Lam lí nhí đáp.
“Ayo…” Ngô Cẩn Ngôn giống như bà cụ thở dài một tiếng. Cô cầm chiếc mũ bảo hiểm của nàng lên, sau đó từ từ đội vào cho nàng.
Tần Lam nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang cách mình chưa tới 15cm, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lạ.
Đây là lần đầu tiên có người cài quai mũ bảo hiểm cho nàng. Cũng là người đầu tiên rủ nàng ra ngoài bằng moto.
“Xong rồi.”
Còn đang chìm vào suy nghĩ, giọng nói của Ngô Cẩn Ngôn đã dõng dạc vang lên bên tai.
Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười, sau đó trước khi hạ kính mũ bảo hiểm của nàng xuống, ngón tay không ngăn được mà vô thức chạm nhẹ lên má nàng.
Tần Lam nhạy cảm giật mình.
“Lên xe đi.”
Ngô Cẩn Ngôn nhận ra hành động của mình vô cùng bất thường. Bởi vậy liền nhanh như chớp leo lên xe yên vị ở tay lái.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn nàng. Qua lớp kính mũ bảo hiểm vẫn có thể thấy nụ cười xán lạn của cô. Tất nhiên là vẫn phải cười, cười để che giấu sự ngượng ngùng khi mình vừa mới mặt dày chạm lên má người ta…
Tần Lam lưỡng lự một lúc, sau đó mới quyết định ngồi lên xe theo lời của Ngô Cẩn Ngôn.
***
Ngô Cẩn Ngôn biết Tần Lam vẫn còn sợ phương tiện giao thông. Bởi vậy cô đi rất chậm. Thỉnh thoảng sẽ quay lại hỏi nàng: “Tần Lam, vẫn ổn chứ?”
Tần Lam gật đầu đáp: “Vẫn ổn.”
Cứ như vậy cho tới khi vào đường cao tốc. Ngô Cẩn Ngôn mới lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị tăng tốc độ, cho nên cô hãy ôm chặt tôi nhé.”
Tần Lam lưỡng lự, nhưng rồi nàng cũng vòng tay ôm lấy cô.
Ngô Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng. Còn nữa… còn cảm nhận được cả vòng… vòng một…
Hừm…
Bác sĩ Ngô đỏ mặt. Tay phải vít ga một cái, chiếc phân phối lớn lập tức lao như tia chớp giữa lòng đường.
Tần Lam ngồi ở phía sau sợ đến xanh mặt. Nàng không biết chính mình từ khi nào đã vô thức siết chặt cái ôm, thậm chí còn áp cả đầu vào lưng Ngô Cẩn Ngôn.
“Có phải rất thú vị hay không?”
Ngô Cẩn Ngôn như một đứa trẻ hào hứng nói.
“Tần Lam, hét thử một tiếng xem.”
“…”
“Hét lên đi. Tôi là Tần Lam, tôi đã tự do rồi.” Ngô Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa hô hào dọc đường.
Tần Lam cắn môi, sau đó cũng chậm rãi nâng kính mũ lên. Nàng lấy hết can đảm dang tay nói: “Tôi tự do rồi.”
Nàng tự do rồi…
Nàng đã có thể mạnh mẽ đứng dậy, nàng không còn phụ sự hy sinh của Nhϊếp Viễn.
Viễn ca, anh có thấy không? Sau ngần ấy thời gian, cô dâu của anh rốt cuộc cũng có một ngày hạnh phúc…
***
Ngô Cẩn Ngôn đem chai nước khoáng đặt vào tay nàng. Sau đó chậm rãi bó gối ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Hôm nay cô đưa nàng đi ngắm biển..
Ngô Cẩn Ngôn thoải mái duỗi thẳng chân, hai tay chống ra phía sau. Vươn cái mũi nhỏ nhắn cố gắng hít sâu hương vị rộng lớn mà đại dương mang lại.
“Tần Lam, cô có thích biển không?” Ngô Cẩn Ngôn vừa hưởng thụ vừa hỏi.
“Thích.” Tần Lam gật đầu. “Nhưng trước đây tôi chưa từng có thời gian để đặt chân tới biển.”
Nàng chỉ biết nửa đời trước của nàng đều sống ở Tần gia. Qua nước ngoài du học cũng phụ thuộc vào Tần gia. Nàng một bước có người đưa, hai bước có kẻ đón. Bởi vậy nàng chưa từng hiểu được cảm giác một mình lang bạt ở bên ngoài là như thế nào.
Thế nhưng kể từ sau khi gặp Ngô Cẩn Ngôn, cô hết lần này tới lần khác không ngừng đem tới cho nàng vô vàn điều mới mẻ. Thậm chí có những thứ nàng chưa từng được tận mắt trông thấy, ví dụ như màu hoàng hôn của biển lúc này.
“Trước đây khi còn ở Trùng Khánh. Tôi mỗi ngày đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ước rằng giá như mình có thể mọc thêm một đôi cánh để tự do đi tới mọi nơi mà mình mong muốn.”
“Nhiều lúc tôi cảm thấy cô như vậy thật tốt.” Tần Lam nhàn nhạt đáp.
“Số mệnh của mỗi con người đều giống như một tờ giấy trắng vậy. Chẳng ai có thể hoàn hảo, cũng chẳng ai có thể tốt. Chỉ là do chúng ta quyết định viết lên nó, tạo cho nó những gì mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ là một bác sĩ tâm lý cho tới khi cô chú tôi đánh đập tôi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ là một bác sĩ tâm lý cho tới khi tôi nhớ về người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.”
“Bà tôi mất khi tôi vừa lên cấp ba. Đó là một chuỗi ngày kinh khủng, mọi tài sản bà tôi để lại cho tôi đều bị cô chú tôi thẳng tay đoạt mất. Khi đó tôi quá vô năng. Ngoài việc căm phẫn đứng nhìn đám người đó tham lam cuỗm tất cả đi, thì chẳng còn biết làm gì cả.”
Tần Lam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã dần ngả sang màu đen. Hồi lâu sau thở dài thật khẽ.
“Cô là người đầu tiên ngắm hoàng hôn cùng tôi.” Ngô Cẩn Ngôn chợt quay đầu nhìn nàng.
Tần Lam cũng chậm rãi dời tầm mắt nhìn cô.
Khoảnh khắc ấy, dường như trong mắt cả hai chỉ tồn tại bóng hình duy nhất – đó là người trước mặt.
Mà người trước mặt, là người trong tim…
***
“Tần Lam, mắt cô thật đẹp.”
Ngô Cẩn Ngôn thành tâm cảm thán. Cô có cảm giác mỗi lần nhìn vào mắt nàng, là một lần bản thân được chìm vào trong thế giới tâm hồn nào đấy mà chính mình cũng không thể giải thích được. Mắt Tần Lam rất sáng, cũng rất trong. Nếu để Ngô Cẩn Ngôn nguyện ý, cô sẵn sàng dùng cả ngày chỉ để ngắm nhìn bảo bối cực phẩm này.
Tần Lam chợt nở nụ cười. Đôi mắt cũng theo đó mà cong lên, lấp lánh…
Ngô Cẩn Ngôn toàn thân si ngốc dừng trên đôi môi nàng.
Nàng cười rồi…
Ngô Cẩn Ngôn cô cuối cùng cũng cầu được nụ cười của mỹ nhân rồi.
“Tần Lam, khụ… chúng ta mau về thôi.”
Bác sĩ Ngô đầu tiên đỏ tai, sau đó đỏ cổ, rồi cuối cùng là đỏ cả mặt.
Tần Lam, đừng cười nữa. Tôi… tôi sẽ không thể chịu được đâu.
***
Trên đường trở về nhà, Ngô Cẩn Ngôn có ghé qua tiệm hoa, lấy một bó lưu ly đem tới trước mặt nàng.
“Tôi đã giữ đúng như lời hứa rồi nhé.”
“Cảm ơn cô.” Tần Lam vươn tay nhận lấy, sau đó đem bó hoa ôm chặt vào lòng giống như bảo bối.
Ngô Cẩn Ngôn trong đầu đột nhiên sinh cẩu ý niệm, đó chính là ghen với bó hoa đang nằm gọn lỏn trong ngực nàng kia…
Khụ… mẹ nó Ngô Cẩn Ngôn, mày từ khi nào lại trở thành sắc lang như vậy rồi?
“Cẩn Ngôn, cô không sao chứ?”
Thấy bác sĩ Ngô mặt mày xám ngoét đứng đần ra đó, Tần Lam còn tưởng cô bị trúng gió liền lo lắng hỏi.
“À… không… không sao.” Ngô Cẩn Ngôn nặn ra một nụ cười tạm coi là dễ nhìn, sau đó nhanh nhảu ngồi lên xe. “Chúng ta về thôi nào.”
***
Ngô Cẩn Ngôn cầm thẻ lên mở cửa nhà. Sau hai tiếng 'pip pip', cánh cửa chậm rãi mở ra.
Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười dẫn đường. Sau khi lấy dép trong nhà cho nàng thay, hai người một trước một sau bước vào phòng khách, liền bắt gặp Vương Viện Khả đang ngồi xem TV và Xa Thi Mạn đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
“Xin chào Tần tiểu thư.”
Xa Thi Mạn nghe thấy tiếng động liền chạy ra, tươi cười chào hỏi Tần Lam.
Tần Lam vốn còn đang rất bình thường, thế nhưng sau khi thấy trong nhà có người, toàn thân lập tức phát ra một cỗ lạnh lẽo…