Ngô Cẩn Ngôn theo thói quen nhìn đồng hồ. Cô vừa kết thúc ngày cuối cùng của cuộc hội thảo, nhẩm tính lát nữa sẽ đi mua quà tặng cho mọi người rồi 3 giờ chiều lên máy bay trở về Thượng Hải.
Cô không nói cho Tần Lam, bởi vì bác sĩ Ngô rất ác ý muốn dọa cho nàng bất ngờ.
Lượn vòng quanh khu mua sắm. Ngô Cẩn Ngôn lựa qua lựa lại, rốt cuộc cũng quyết định mua cho Xa Thi Mạn và Tần Lam mỗi người một chiếc khăn quàng cổ. Song lại nghĩ tới Vương lão bà – chỉ sợ có quà cho Xa Thi Mạn mà không có quà cho nàng ta, nàng ta sẽ nuốt sống mình mất.
Cho nên đổi lại, Tần Lam là khăn quàng cổ, đôi tình nhân kia là bộ găng tay đôi.
***
Không hiểu vì sao vừa trở về Thượng Hải, việc đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn nôn nóng muốn làm chính là tới Tần gia.
Cô đem quà của mình gói lại trong túi, sau khi chào hỏi Tần phu nhân xong liền đi lên lầu.
“Tần Lam.”
Thấy nàng vẫn dáng vẻ cũ ngồi trên ghế mây. Bác sĩ Ngô ngăn không được liền cất tiếng gọi.
Tần Lam nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân bất giác run lên. Sau đó nàng đứng dậy xoay người lại nhìn cô.
“Có muốn ôm một cái không?” Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa dang tay mỉm cười. “Những người bạn thường làm như vậy a.”
Bác sĩ Ngô hình như quên mất một điều… các đôi tình nhân cũng thường làm như vậy a.
Tần Lam ngây người một lúc, rốt cuộc cũng chậm rãi tiến tới đón nhận cái ôm của Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn không ngờ nàng sẽ ôm mình thật. Khoảnh khắc nàng chạm tới, một mùi hương thoang thoảng dễ chịu liền được đà mơn trớn trên cánh mũi cô.
Song, lúc này bên tai bác sĩ Ngô liền văng vẳng giọng nói của Xa Thi Mạn: Thực ra chứng lãnh cảm của cô ấy chẳng khá hơn đâu. Chỉ là cô ấy chịu mở lòng với mình em thôi…
Ngô Cẩn Ngôn nghĩ tới đây, bản thân không thể khống chế được những cảm xúc vô lại. Cho nên liền lên tiếng hỏi: “Tần Lam, có nhớ tôi không?”
Tần Lam im lặng gục mặt vào hõm vai cô, không hiểu vì sao mùi hương của Ngô Cẩn Ngôn luôn làm cho tâm trạng nàng an yên lạ thường. Mặc dù nàng rất sợ phải ôm người khác… thế nhưng chính nàng cũng không thể giải đáp được cảm giác sau một tuần không gặp Ngô Cẩn Ngôn, nàng liền sợ cô ấy vĩnh viễn không bao giờ tới nữa.
So với việc không dám đối mặt với những cái ôm, thì nàng sợ phải đối mặt với việc phải rời xa Ngô Cẩn Ngôn hơn…
“Nhớ.” Giọng nói của nàng rất nhỏ: “Tôi đã nghĩ cô sẽ mãi mãi rời xa tôi.”
Một tuần lễ dài ngày nào nàng cũng đợi cánh cửa phòng mình sẽ mở ra. Nhưng đáng tiếc, người mở cánh cửa đó nếu không phải gia nhân thì cũng là Tần phu nhân – mẹ nàng.
Có lẽ Cẩn Ngôn dần dà đã bước vào cuộc sống của nàng. Đã trở thành một thói quen mặc nhiên không thể thiếu.
“Sao có thể nghĩ nhiều như vậy cơ chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn tách nàng ra, lại không ngờ tới việc bốn mắt sẽ giao nhau…
Khụ… sao tim cô đập nhanh thế này?
“Tần… Tần Lam. Tôi có quà cho cô đây.”
Ngô Cẩn Ngôn giả đò cúi đầu nhìn xuống túi quà trong tay. Nhưng thực chất bởi vì không dám đối mặt với nàng.
“Cô đã nói khi nào về sẽ mang hoa tới cho tôi.” Tần Lam có chút giận dỗi nhắc lại lời hứa cũ.
“Thiên a, tôi vừa từ Bắc Kinh trở về liền phóng xe tới đây. Thú thực tôi mới chỉ ghé qua nhà chưa tới năm phút thôi, nào có thời gian đi mua hoa cho cô?”
Bác sĩ Ngô nói xong, sau đó tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Không thì thế này, bây giờ tôi đưa cô đi mua hoa nhé.”
Ngô Cẩn Ngôn dông dài mãi, vẫn là muốn quay về với mục đích cũ. Chính là đưa Tần Lam ra ngoài.
Tần Lam nghe những lời này xong, sắc mặt dần biến đổi.
“Cẩn Ngôn… xin đừng ép tôi nữa có được không?”
“Vậy cô cứ định ở trong nhà cả đời ư?” Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng đang dần thu mình liền châm biếm cười. “Thật không ngờ cô lại lỡ vứt bỏ tuổi xuân của mình như vậy.”
Tần Lam im lặng, Ngô Cẩn Ngôn nói xong cũng im lặng.
“Tôi nghĩ hôm nay cô sẽ không muốn trò chuyện với tôi nữa.” Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi lên tiếng. “Tôi về đây. Tần Lam, tạm biệt.”
Bác sĩ Ngô vừa mới xách balo đứng dậy. Nàng lập tức níu cô lại:
“Tôi…”
Tần Lam muốn nói gì đó, thế nhưng chính mình rốt cuộc cũng không thể thốt ra câu nào. Cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng.
“Cô làm sao?”
Ngô Cẩn Ngôn bên ngoài mặc dù làm bộ cứng rắn, song, trong lòng lại không ngừng gào thét: Tần Lam, mau nói đi, mau nói đi.
“Tôi sẽ ra ngoài cùng cô.” Tần Lam nhỏ giọng trả lời.
Thiên địa ơi…
Ngô Cẩn Ngôn thiếu chút nữa là nhảy tưng tưng như con khỉ. Thầm nghĩ mình đúng là quá giỏi a, rốt cuộc cũng có thể kéo nàng lên từ vũng bùn rồi.
“Như vậy mới tốt chứ.” Ngô Cẩn Ngôn hài lòng cười. “Vậy tôi xuống nhà đợi cô trước nhé.”
Tần Lam hơi lưỡng lự gật đầu.
***
Chừng mười lăm phút sau, đại tiểu thư từ từ xuất hiện trước mắt cô.
Tần phu nhân nhìn con gái hôm nay đã có thể tự mình bước ra khỏi phòng, thực ngăn không được mà bật khóc.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngô Cẩn Ngôn rất tự nhiên nắm tay nàng dẫn đường. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền quay đầu nói với Tần phu nhân: “Tần phu nhân, có thể hôm nay cho tiểu thư qua đêm nhà tôi không?”
Tần Lam đứng ở bên cạnh nghe thấy lời này liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay nàng, ra hiệu cho nàng đừng lo.
Tần phu nhân nhìn hai người chằm chằm, đôi mày liễu hơi nhíu lại. Sau đó vẫn gật đầu nói: “Chỉ cần cô có thể làm cho con bé vui vẻ là được.”
Cứ như vậy, bác sĩ Ngô cuối cùng cũng đã thành công dụ được đại tiểu thư bước chân ra khỏi nhà.