Ngô Cẩn Ngôn nhìn Xa Thi Mạn, ngán ngẩm tặc tặc lưỡi một cái sau đó mới lê thân đi làm vệ sinh cá nhân.
Khi cô trở ra, trên bàn đã được bày đầy đủ các món ăn giàu dinh dưỡng do bác sĩ Mạn làm đạo diễn.
“Vương lão bà đúng là có phúc.” Ngô Cẩn Ngôn vừa kéo ghế ngồi xuống vừa cầm muỗng lên xúc một thìa cơm đầy bỏ vào miệng.
“Ăn chầm chậm thôi, cũng đâu có sợ chị ăn mất phần của em.” Xa Thi Mạn nhìn dáng vẻ thiếu tiền đồ của cô, không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
Ngô Cẩn Ngôn xéo sắc trừng mắt nhìn, sau đó mặc kệ tướng ăn mất nết của mình, nhồm nhoàm nói: “Mạn tỷ, chị trình bày qua về biểu hiện của Tần Lam đi.”
Xa Thi Mạn chậm rãi nhấp một ngụm sữa tươi, nghe Ngô Cẩn Ngôn đưa ra yêu cầu cũng không nỡ từ chối. Chị nhàn nhạt đáp: “Sợ ánh sáng bên ngoài, sợ nói chuyện, sợ tiếp xúc với người lạ, sợ tiếng động mạnh, sợ cửa kính… Tính sơ qua như vậy đã đủ chưa?”
“…”
Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người.
“Thỉnh thoảng còn rơi vào tình trạng Câm bất động* (Không nói, không cử động ngay cả khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đau. Bệnh nhân vẫn mở mắt, nhãn cầu còn định hướng và nhắm mắt khi bị đe dọa – Theo tác phẩm Tâm lý tâm thần của author Hajnhhajnh).”
Ngô Cẩn Ngôn nghe Xa Thi Mạn nói sơ qua về Tần Lam, hơi nghiêng đầu tiếp tục tò mò: “Mạn tỷ, chị có hỏi cô ấy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô ấy không muốn nói chuyện.” Xa Thi Mạn có chút bất lực cười. “Đấy chính là lý do khiến các bác sĩ năm lần bảy lượt bỏ cuộc. Em nói xem, bệnh nhân không chịu hợp tác, mình cũng đâu thể ép buộc họ?”
“Cũng đúng.” Ngô Cẩn Ngôn gật gật đầu. Sau đó ngoảnh lại nhìn đồng hồ treo tường, rốt cuộc cũng vội vã đem hết thức ăn trộn vào một tô lớn, giải quyết với tốc độ vô cùng nhanh. “Mau lên, chúng ta không thể trễ giờ được. Em đối với Tần Lam thập phần háo hức, rất rất rất háo hức.”
Xa Thi Mạn phì cười, chị cũng dừng đũa, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp thiếu người dùng của Ngô Cẩn Ngôn.
Sở dĩ nói căn bếp thiếu người dùng bởi vì thực ra căn nhà nằm ở khu chung cư này chính là của Mạn đại tỷ cho bạn nhỏ Ngôn mua trả góp. Bởi vì chị thương cô một thân một mình mới chân ướt chân ráo đến Thượng Hải. Hơn thế nữa Vương lão bà yêu cầu mình chuyển tới nhà nàng sống chung. Thành ra không thể để không ngôi nhà vẫn còn mới. Ngô Cẩn Ngôn mặc dù đồng ý mua nhà, song phần lớn đều ở lại bệnh viện, cũng chẳng mấy khi có thời gian về nhà nấu ăn trong bếp.
Dông dài mãi, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng thay xong quần áo. Tóc tai búi gọn gàng, khuôn mặt thoạt nhìn giống trẻ con nay buộc phải tô thêm lớp son đậm để nhìn trông tăng thêm tuổi tác.
Ngô Cẩn Ngôn ngắm đi ngắm lại đến xuất thần, sau đó mới quay sang tươi cười nhìn Xa Thi Mạn, hỏi: “Thế nào?”
“Được.” Xa Thi Mạn đối với cô tình như ruột thịt. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, chị đã đánh giá đứa nhỏ này phi thường nghị lực, song thật tâm vẫn luôn khao khát có người quan tâm và bảo vệ. Bởi vậy chị chưa từng tiếc thứ gì cho cô.
Hai người vừa mới ra khỏi chung cư, chiếc xe Bentley đắt tiền màu đen cũng vừa vặn tiến tới.
Cửa xe mở ra, một thân tây phục thẳng đứng nghiêm túc chậm rãi bước xuống.
“Bác sĩ Xa.” Người đó gật đầu chào hỏi, sau đó ghé tay ý mời hai người bước vào.
Xa Thi Mạn quay đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn, gật đầu ra hiệu cô hãy theo mình.
***
Xe di chuyển với tốc độ không nhanh không chậm. Ngô Cẩn Ngôn bần thần nhìn cảnh vật qua cửa kính, thầm nghĩ Thượng Hải đúng là thành phố phồn hoa nhộn nhịp.
Đi qua vài con đường lớn, rốt cuộc xe cũng rẽ vào một tiểu khu dành cho giới thượng lưu. Ngô Cẩn Ngôn nhìn Xa Thi Mạn, rồi lại không nhịn được mà vô thức nuốt khan.
Bây giờ cô mới cảm thấy thấm thía những lời mà Xa Thi Mạn nói. Đó là vấn đề làm việc với người giàu…
Nơi này quả thực quá phô trương, dù biết Thượng Hải tấc đất tấc vàng, thế nhưng những người sống trên tầng lớp cao của xã hội đều không ngại mà bành trướng tòa lâu đài của mình. Thậm chí đến cái đài phun nước không cũng khảm thêm một ít đá quý.
Thấy Ngô Cẩn Ngôn nhìn qua nhìn lại đến độ hai mắt muốn rớt cả ra, rốt cuộc Xa Thi Mạn cũng vỗ đầu cô một cái, mắng: “Tỉnh táo lại đi.”
Chừng mười phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa một tòa nhà nằm độc lập ở cuối tiểu khu. Mặc dù nói nằm ở cuối, thế nhưng sự khuếch đại của nó còn cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Tiểu đệ tử áo đen vẫn như cũ, nhanh chóng cung kính mở cửa xe cho hai người.
Xa Thi Mạn bước xuống trước, chị ngoái đầu hỏi cô: “Đã sẵn sàng chưa?”
Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi rồi gật đầu.
“Thưa Mạn tiền bối. Em đã sẵn sàng.”
Xa Thi Mạn nghe xong mới hài lòng dẫn theo cô bước vào cánh cửa của tòa lâu đài rộng lớn. Ấn tượng đầu tiên của Ngô Cẩn Ngôn về nó là mùi gỗ đàn hương thoang thoảng nơi đầu mũi. Tiếp đến là những bức ảnh treo trên tường, từng vị từng vị đều có dáng vẻ vô cùng oai nghiêm.
“Tần phu nhân.”
Giọng nói của Xa Thi Mạn kéo cô về thực tại. Ngô Cẩn Ngôn nương theo tiếng chào hỏi của chị, liền bắt gặp một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Đúng, phải nói là vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nhìn bà chừng hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng da dẻ được chăm sóc thuờng xuyên nên vô cùng căng mịn. Còn cả thân hình nuột nà, dám đem ra đọ được với những cô gái đôi mươi.
“Cẩn Ngôn, chào hỏi đi. Đây là Tần phu nhân.”
Xa Thi Mạn thấy cô nhìn người ta đến xuất thần, rốt cuộc không ngăn được mà nhỏ giọng nhắc nhở.
Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới nhận ra sự thất thố của mình. Cô ngẩng đầu, ôn hòa nói: “Chào phu nhân, tôi là Ngô Cẩn Ngôn.”
“Tần phu nhân, Ngô Cẩn Ngôn là hậu bối của tôi. Mặc dù tuổi còn khá trẻ, nhưng năng lực làm việc vô cùng tốt. Cô ấy là một trong ba người được trường đại học cử thẳng tới làm việc ở bệnh viện trung ương.” Xa Thi Mạn có chút khách khí nói.
Tần phu nhân xinh đẹp nở nụ cười. Sau đó gật đầu chỉ tay vào chiếc ghế gỗ đắt tiền, nói: “Hai người mau ngồi đi.”
Ngô Cẩn Ngôn nghe vậy nội tâm không ngừng gào thét: Phu nhân, tôi không có hứng ngồi đây uống trà đàm đạo. Tôi muốn đi gặp Tần Lam…