“Mạn tỷ, chị có cách nào không? Em muốn thử gặp cô ấy.”
Ngô Cẩn Ngôn đôi mắt sáng rực, tựa hồ hiện tại chỉ muốn đem Xa Thi Mạn ra nướng thành than.
Xa Thi Mạn đối với sự si mê hào hứng cái mới này của hậu bối Ngô, rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng: “Được rồi, để vài hôm nữa chị nói chuyện với Tần phu nhân xong sẽ liên hệ với em.”
“Hứa nhé.”
“Hứa.”
Ngô Cẩn Ngôn nâng chén rượu lên: “Vậy thì ly này, Ngô Cẩn Ngôn em kính chị bằng cả tấm chân tình.”
***
Ngày 30 tháng 8, cũng vừa vặn là một tuần sau đó, Xa Thi Mạn gọi điện tới cho cô.
“Bệnh tình của Tần Lam càng lúc càng phát triển theo chiều hướng đi xuống. Sau khi bàn bạc kĩ, Tần phu nhân đã quyết định sẽ để chị đưa em tới gặp cô ấy.” Xa Thi Mạn trầm giọng nói. “Nhưng Cẩn Ngôn, em phải nhớ kĩ. Làm việc với người giàu giống như cưỡi trên con thuyền gỗ ngoài biển khơi. Yên bình thì không sao, nhưng chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả chúng ta chưa chắc đã gánh được.”
Ngô Cẩn Ngôn nghe Xa Thi Mạn một hơi nói dài như vậy. Mặc dù trong lòng cũng có chút thấp thỏm, song không hiểu vì sao mình đối với Tần Lam lại sinh cảm giác vô cùng nhiệt tình. Bởi vậy cô lập tức cứng rắn đáp: “Mạn tỷ, tỷ biết năm bảy tuổi em đã tự lập rồi mà. Còn chuyện gì làm khó được em nữa chứ?”
Lại nói đến việc tự lập từ năm bảy tuổi. Quả thực cuộc đời của bác sĩ Ngô đúng là không được vẹn tròn cho lắm. Ba tuổi bố mẹ ly dị, cô theo mẹ về một vùng quê sinh sống. Ba năm sau, mẹ cô quyết định tái giá rồi theo tình mới sang Mỹ định cư, bỏ lại cô cho bà ngoại chăm sóc. Bà ngoại đã già nên không thể nuôi đứa cháu tuổi ăn tuổi lớn mãi được. Vì vậy năm Ngô Cẩn Ngôn lên bảy thì được gửi tới sống nhờ tại nhà họ hàng ở Trùng Khánh. Gia đình đó nuôi cô đến năm mười hai tuổi liền đòi thu 'phí sinh hoạt'. Và Ngô Cẩn Ngôn từ năm mười hai tuổi đã biết bưng bê, rửa bát, trông hàng, làm đủ mọi việc có thể kiếm tiền. Kết quả tới khi đỗ đại học, cô liền ưỡn thẳng lưng chuyển khỏi căn nhà đó. Một thân một mình tới Bắc Kinh phồn hoa sinh sống. Sau khi tốt nghiệp liền quyết định học lên thạc sĩ, rồi với tài năng của mình được nhà trường chọn tới công tác ở bệnh viện trung ương. Và bây giờ thì có mặt ở Thượng Hải đoàn tụ với Mạn tỷ tỷ yêu dấu.
Xa Thi Mạn đầu dây bên kia khẽ thở dài một tiếng. Rốt cuộc cũng ân cần dặn dò cô một vài chuyện trước khi thực sự đặt chân tới Tần gia.
“Tần gia đối với chuyện của Tần Lam đều hành sự rất bí mật. Bởi vậy mỗi lần đưa đón bác sĩ sẽ dùng xe chuyên dụng của gia đình. Ngày mai đúng 8 giờ sẽ có người tới tận nhà đón em.”
“Được.” Ngô Cẩn Ngôn hờ hững đáp. Dù sao cô cũng đã xin nghỉ phép ngày mai, bởi vậy cũng không cần phải quá lo lắng.
***
Tối hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn không hiểu vì sao bản thân mình lại sinh cảm giác vô cùng hưng phấn. Cô thực sự rất tò mò về người phụ nữ tên Tần Lam. Nếu như theo lời của Xa Thi Mạn, vậy thì Tần Lam ngoài rối loạn stress sau sang chấn thì còn mắc rất nhiều các bệnh tâm lý khác. Mà đối với Ngô Cẩn Ngôn – một người luôn thích khám phá những điều mới mẻ thì đây quả thực là cơ hội vô cùng tốt.
Cứ mải mê suy nghĩ như vậy, cô thϊếp đi lúc nào không hay…
Sớm hôm sau, Xa Thi Mạn đã đứng trước cửa nhà cô bấm chuông inh ỏi.
Ngô Cẩn Ngôn trong bộ dáng ngái ngủ, vừa nhìn thấy tiền bối qua camera liền giật nảy cả mình. Cô còn nghĩ bản thân không phải đã trễ giờ rồi đấy chứ?
Nhưng thật may, Xa Thi Mạn đến nhà vốn chỉ muốn nấu bữa sáng cho Ngô Cẩn Ngôn. Trước đây khi còn sống trong kí túc xá, đại tỷ này cũng rất hay cứu trợ cuộc đời cô những lúc cuối tháng đói kém mất mùa. Ngô Cẩn Ngôn thực chưa bao giờ quên cái cảm giác mười một giờ đêm đi làm về muộn, phải lén lút leo rào trốn bảo vệ mới vào được phòng. Ôm cái bụng rỗng tuếch vì không có gì ăn, bạn cùng phòng thì về quê hết cả.
Đương lúc cô nghĩ mình sẽ chết đói thì Mạn đại tỷ gõ cửa, sau đó nhét vội túi bánh mì vào tay cô rồi mỉm cười tạm biệt.
Thiên a…
Ngô Cẩn Ngôn đêm hôm đó vừa khóc vừa ăn bánh mì.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Mau đi đánh răng đi, nước miếng còn dính trên mặt kia kìa.” Xa Thi Mạn đem túi đồ ăn lớn nhỏ đặt lên kệ, sau đó bắt đầu lấy tạp dề đeo vào rồi hảo hảo nấu nướng.
Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi, rốt cuộc cũng đu bám ở cửa bếp mà lớn tiếng hỏi: “Vương lão bà lại không nghe điện thoại hay sao mà khiến chị cáu giận đến vậy?”
Vương lão bà – Vương Viện Khả, là nữ nhân nằm dưới trong cuộc tình trắc trở của Xa Thi Mạn. Đại tỷ này đời sống cũng rất thú vị… từ nhỏ tới lớn học hành vô cùng xuất sắc, thế nhưng đường tình duyên ngược lại vô cùng tệ hại. Năm cấp ba si mê một anh chàng đẹp trai, hai người vốn đã thiết lập mối quan hệ yêu đương sâu nặng đằm thắm. Tưởng chừng mối tình đầu của mình sẽ có cái kết thật đẹp giống như phim Hàn, nào ngờ người ta lại nói Chàng trai bạn yêu năm mười tám tuổi sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối con đường. Xa Thi Mạn hận kẻ nào sáng tác ra cái triết lý khốn khϊếp này vô cùng. Bởi vì chàng trai năm mười tám tuổi của Xa Thi Mạn đã thẳng tay cắm cho chị đến vài cặp sừng chứ không phải chỉ một hai cái.
Kể từ đó, Xa Thi Mạn mất niềm tin trầm trọng vào đàn ông. Cuối cùng khuynh hướng giới tính dần thay đổi, rốt cuộc chị thẳng tay yêu nữ nhân cho đỡ mất công dính phải mấy tên tra nam khốn khϊếp.