Gả Cho Anh Của Bạn Trai Cũ

Chương 5

Trong dạ dày một trận cuồn cuộn, ngay cả xuống xe cũng không kịp, toàn bộ nôn hết lên âu phục của người đàn ông.

"Cô..."

"Anh đừng mắng tôi."

Đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông, miệng tôi mím lại, ủy khuất lại sợ hãi rụt vào trong xe.

"Không mắng cô, lại đây súc miệng."

"Ồ."

Tôi quá mệt mỏi, hoàn toàn không thấy rõ, dưới tầm mắt mờ tối trong xe, khuôn mặt kia tương tự Lục Kiêu, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.

Chờ đến lúc tỉnh lại, tôi đang ở trên giường của khách sạn.

Tôi bối rối.

Sao tôi lại ở đây?

Quần áo trên người vẫn còn.

Tôi xuống giường, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên người mặc áo sơ mi đen đang xử lý công việc.

"Tỉnh rồi à?"

"Anh, tôi..."

"Tối hôm qua cô uống say, lên nhầm xe, ôm tôi không buông, tôi đành phải đưa cô đến chỗ của tôi."

Nói xong, liếc mắt nhìn điện thoại di động của tôi ở trên bàn.

"Điện thoại reo mấy lần, tôi đã nghe máy giúp cô, là bệnh viện gọi tới, tối hôm qua bà ngoại cô đột nhiên phát bệnh, được đưa vào bệnh viện, tình huống khẩn cấp."

"Cái gì?"

Tôi biến sắc, nhấc chân rời đi.

"Tôi đã cho người qua đóng viện phí rồi, tình hình bà ngoại của cô đã ổn định, cô không cần quá lo lắng."

Tâm trạng của tôi giống như tàu lượn siêu tốc.

"Cảm ơn anh, nhưng vô duyên vô cớ, sao anh lại giúp tôi?"

"Nhiều tiền."

"..."

Trên đường đến bệnh viện, tôi biết được anh tên là Lục Lẫm, tới đây công tác.

Bởi vì một lòng nhớ mong bà ngoại, tôi tạm thời không phản ứng kịp cái tên này của anh có gì không đúng.

Cũng quên mất, hẳn là tôi và anh đã từng gặp mặt một lần.

Giống như anh nói, bà ngoại đã thoát khỏi nguy hiểm.

Hơn nữa, anh đã sắp xếp phòng bệnh VIP và bác sĩ chuyên nghiệp đứng đầu cho bà ngoại, ngay cả hộ lý cũng mời tới.

"Không được khóc, bà ngoại không sao, A Kiêu đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng mà tốn không ít tiền đúng không? Đều tại bà không tốt, hai đứa vất vả lắm mới tiết kiệm được chút tiền kết hôn, lại bị bà tiêu xài."

Tôi lén nhìn Lục Lẫm bên cạnh, có chút lúng túng.

"Bà ngoại, anh ây không phải..."

"Phải."

Tôi có chút sững sờ, anh cứ như vậy mà thuận theo?

Lúc đi ra ngoài, tôi giải thích với anh: "Mắt bà ngoại không tốt, nhận lầm người, anh đừng để ý nhé."

"Không sao."

"Đúng rồi, tiền tôi nợ anh, tôi sẽ trả lại theo từng kỳ, anh cho tôi xin phương thức liên lạc trước được không?"

Tôi đã nghe ngóng rồi, phí mời chuyên gia đắt, phòng bệnh VIP đắt, hộ lý chuyên nghiệp còn đắt hơn, không phải thứ mà tôi có thể gánh vác nổi.

Lục Lẫm lấy điện thoại ra, tôi quét mã thêm vào, vừa định nói được rồi, liếc thấy cổ anh bị đỏ một mảng.