Trong cổ họng có mùi rỉ sắt.
Tôi lập tức đánh trả.
Tay lại lơ lửng giữa không trung.
Lục Kiêu lạnh mặt, dùng sức siết chặt tay tôi hất về phía sau, sức lực của anh quá lớn, tôi lảo đảo vài bước, chật vật ngã trên mặt đất.
"Lời tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Tôi chướng mắt cô! Mặc kệ hiện tại hay là tương lai!"
"Mời cút!"
"Lục Kiêu."
Tôi tháo chiếc nhẫn anh tặng tôi, ném xuống trước mặt anh.
"Hy vọng sau khi anh khôi phục trí nhớ, đừng hối hận."
Tôi trở về trong đêm.
Tất cả mọi thứ trong phòng trọ đều là những gì tôi và Lục Kiêu từng trải qua.
Tủ lạnh trong bếp có đồ ăn mà hai chúng tôi cùng mua, trong ngăn đông tủ lạnh còn có sủi cảo mà anh làm cho tôi.
Trong phòng ngủ, quần áo anh thay ra tùy ý đặt lên trên ghế…
Tâm trạng dâng trào, tôi dọn sạch tủ lạnh, ném hết tất cả những gì liên quan đến anh.
Tôi không về nhà mà đi đến quán bar, uống say khướt, tôi cần nhanh chóng quên đi tất cả mọi thứ về anh.
Từ quán bar đi ra, tôi ngồi xổm dưới đất chờ xe.
Chờ đến lúc chiếc xe màu đen vững vàng dừng lại trước mặt tôi, tôi kéo mở cửa xe ngồi vào.
Một mùi hương tuyết tùng rất mát lạnh.
Bên trong xe cũng rất sang trọng.
Bây giờ, xe đặt trên mạng đều có giá trị cao như vậy sao?
Đợi đã.
Ghép xe à?
Một người đàn ông tuyệt vời.
Đường nét khuôn mặt vừa thâm thúy vừa góc cạnh, đeo kính gọng vàng tinh tế, dáng người hoàn mỹ được bao bọc dưới áo khoác tây trang màu đen thuần khiết, cảm giác mười phần cấm dục.
Tôi bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng Lục Kiêu ôm hôn cô gái kia trên sân đua xe.
Một ý nghĩ lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Anh ta có thể, tại sao tôi lại không thể.
Tôi nghiêng cả người qua, nhìn anh cười tủm tỉm: "Trai đẹp, kết hôn không?"
Đối phương hơi sững sờ, "Hả?"
Tôi không khống chế được, thân thể lảo đảo, ghé vào trong ngực anh, đưa tay tháo kính gọng vàng của anh xuống.
"Hôn tôi được không?"
Tôi hướng về phía môi anh mà hôn tới.
Tiếc là, anh cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi phán đoán sai, hôn trúng yết hầu của anh.
Dưới cánh môi, yết hầu người đàn ông chậm rãi di chuyển, giọng nói khàn khàn: "Đi xuống!"
"Không muốn."
Tay tôi từ dưới áo sơ mi của anh thò vào, cơ bụng rất cứng rắn, người đàn ông bắt được tay tôi, ngầm cảnh cáo: "Không được sờ loạn!"
"Tổng giám đốc Lục, có cần..."
"Cần."
Giây tiếp theo, vách ngăn lộ ra một góc, tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông từ tốn lại bình ổn đứng lên, tách ghế trước và ghế sau.
Đầu óc tôi rối bời, nhưng vẫn nhớ rõ trong tiểu thuyết đã từng xem qua tình tiết này.
Hiếu kỳ giống như trẻ nhỏ: "Ở phía sau làm chuyện xấu anh ta có nghe thấy không?"
"..."
"Lỡ như phát ra tiếng....Ọe..."