Từ Thứ Nữ Ta Lắc Mình Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 16: Gượng Gạo

Chiều hôm ấy, Lý Hạo, quan Tri phủ và cũng là chủ nhân của Lý phủ, trở về sau một ngày làm việc dài.

Vừa bước qua cổng lớn, ông đã nhận thấy không khí trong phủ có gì đó khác lạ.

Mọi người đều tụ tập ở sảnh chính nhưng lại không có tiếng cười nói sôi nổi, thay vào đó là sự yên tĩnh và sự dè chừng của người hầu.

Vừa thấy Lý Hạo, chủ mẫu đứng dậy chào đón, miệng cười rạng rỡ: "Lão gia, hôm nay thực sự là một ngày đại hỷ! Tú Anh đã được cầu thân bởi con trai thứ của Tuần phủ đại nhân và Thanh Thanh... con bé, được cầu thân bởi Đại công tử của Đại Lý Tự Khanh!"

Lý Hạo nghe xong phấn khởi vỗ tay một cái, cười sảng khoái: "Tốt! Quả thật là tin vui! Hai hôn sự danh giá như thế này sẽ giúp Lý gia chúng ta càng thêm vững mạnh."

Ông quay về phía Lý Tú Anh, ánh mắt ông đầy tự hào. "Tú Anh, con là một đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn. Ta đã luôn biết con sẽ có một tương lai tốt đẹp và bây giờ con đã chứng minh điều đó. Tuần phủ là gia đình tốt, tiểu tử kia rất có tiền đồ, hôn sự của con chắc chắn sẽ giúp Lý phủ càng phát dương quang đại."

Lý Tú Anh cúi đầu khiêm tốn đáp lời, nhưng bên dưới chiếc khăn tay, ngón tay nàng siết chặt đầy kìm nén, trong lòng nàng lại cảm thấy có chút khó chịu.

Dù được khen ngợi hết lời nhưng nàng biết rằng hôn sự của mình giờ đã không còn là chủ đề chính.

Nàng đã từng là niềm tự hào của cả Lý phủ, cả gia tộc nhưng giờ đây sự chú ý lại đổ dồn về một người khác – Lý Thanh Thanh.

.

Ánh mắt Lý Hạo chuyển sang Lý Thanh Thanh. Ông khựng lại, cố tìm lời để nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Đây là đứa con của di nương mà ông đã không màng đến suốt bao năm, giờ đột nhiên lại có được một hôn sự còn danh giá hơn cả đại tỷ của nó.

Ông cố gắng khiến giọng mình hòa nhã nhất có thể: "Thanh Thanh... con cũng đã làm tốt. Lý phủ sẽ chuẩn bị cho con xuất giá một cách phong quang, không thua kém gì đại tỷ của con."

Lời ấy vừa phát ra, cả căn phòng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Lý Tú Anh mím chặt môi, nụ cười trên môi đã tắt từ lúc nào, đôi mắt lộ rõ sự bất mãn, không cam lòng. Những lời nói của cha như đâm thẳng vào lòng nàng, khiến mọi niềm tự hào bị đẩy lùi bởi nỗi cay đắng.

Một thứ nữ con di nương xuất giá lại muốn phong quang bằng nàng, đại tiểu thư con đích mẫu, thật là nực cười.

Ngay lúc ấy, Lý Tĩnh Kỳ, che miệng khẽ cười. Tiếng cười ấy nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai.

Nàng nhìn về phía Lý Thanh Thanh và nói với giọng đầy châm chọc: "Chúc mừng Thanh Thanh muội muội. Muội thật sự có hôn sự như ý rồi đấy. Nhưng... không biết muội có thể chia sẻ cho mọi người bí quyết của mình không? Làm cách nào muội lại có thể câu dẫn được đại thiếu gia của Đại Lý Tự Khanh vậy?"

“Tĩnh Kỳ, không được vô lễ!” Tôn Ngọc Bội ngồi bên cạnh vờ lên tiếng ngăn cản.

Chủ mẫu, Trương Diệu Lan cùng những người khác trong phòng, người thì uống trà người thì xem khăn tay nhưng có lẽ tai đều đang chờ xem Lý Thanh Thanh trả lời thế nào.

Cả phòng chìm trong im lặng. Lý Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ dao động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nàng biết những lời nói đó không phải chỉ là câu hỏi đơn thuần mà là một sự tấn công ngầm.

Nàng nhẹ nhàng cười yếu ớt, đáp lời: "Tĩnh Kỳ tỷ tỷ thật biết nói đùa. Thanh Thanh vốn không có tài cán gì, làm sao biết câu dẫn ai. Cả tối qua muội đều đi bên cạnh các tỷ, nếu muội gặp ai thì tỷ thừa cũng gặp chứ!"

Lý Thanh Thanh nàng sống ẩn nhẫn bao năm cũng bực mình vì lời nói ấy, rõ ràng thái độ của những người ở đây đang nghĩ nàng dùng chiêu trò gì với vị thiếu gia kia.

Hừ, nàng còn không biết hắn mặt ngang mặt dọc thế nào.

Thực ra nàng biết lúc này vẫn có thể tiếp tục giả vờ yếu đuối, khóc lóc qua chuyện nhưng nàng cũng có chút tự tin vì giờ bản thân có hôn sự cao, Lý phủ chắc chắn không dám làm gì quá phận.

Lời đáp nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén, khiến không chỉ Lý Tĩnh Kỳ lúng túng mà những người trong phòng cũng hơi bất ngờ. Trong mắt họ Lý Thanh thanh, không tài không sắc, mờ nhạt và cực kỳ yếu đuối.

Những ánh mắt đầy toan tính của các di nương và tỷ muội khác trong phủ vẫn không ngừng dõi theo Lý Thanh Thanh. Sự chúc mừng ngoài miệng dường như chỉ là vỏ bọc che đậy sự không cam lòng và ganh tị đang cuộn trào trong lòng họ.

Lý Hạo, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, đứng dậy, cố gắng kết thúc buổi gặp mặt: "Hôm nay là ngày vui của gia đình, tất cả chúng ta hãy chúc mừng cho hai mối hôn sự. Diệu Lan, nàng hãy chuẩn bị kỹ càng để Tú Anh và Thanh Thanh đều được xuất giá một cách phong quang."

Lý Hạo dù sao cũng lăn lộn trên thương trường bao năm, ông biết tình huống, cũng hiểu rõ vị trí bản thân hiện tại nên gọi cả tên chủ mẫu ra nhằm nhắc nhở bà cần chuẩn bị công bằng cho cả hai cuộc hôn sự. Hoặc nếu kém … cũng không quá xa.

Đây cũng là lời nhắc nhở cho tất cả mọi người trong Lý Phủ, họ phải vui mừng vì cả hai mối hôn sự này, không được có suy nghĩ khác.