Từ Thứ Nữ Ta Lắc Mình Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 15: Bàng Hoàng

Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng ch/ế/t chóc. Mọi tiếng cười nói vui vẻ ban nãy tan biến trong nháy mắt, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng ngự trị.

Lý Thanh Thanh?

Một thứ nữ?

Tất cả mọi người đều không thể tin vào tai mình. Mọi ánh mắt đều chuyển từ Lý Tú Anh – người vừa được chúc mừng và tôn vinh, sang Lý Thanh Thanh – một cô nương thường bị lãng quên trong Lý phủ.

Trước nay nàng sống dưới cái bóng của tỷ tỷ và các tỷ muội khác, chưa bao giờ được ai đặc biệt chú ý. Vậy mà giờ đây, chính nàng lại trở thành người được con trai trưởng của một gia tộc quyền quý như phủ Đại Lý Tự Khanh cầu thân.

Sự im lặng kéo dài như một sự tra tấn vô hình. Ai nấy đều bàng hoàng, không tin nổi vào sự thật đang diễn ra.

Lý Tú Anh, người vừa được bà mối đầu tiên báo tin cầu thân vào buổi sáng, lúc này ngồi cứng đờ, đôi mắt mở to, không giấu được vẻ kinh ngạc. Khuôn mặt nàng từ sắc hồng tươi vui của hạnh phúc giờ chuyển dần sang trắng bệch như tờ giấy.

Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nhưng không thể thốt nên lời. Trong lòng nàng, không chỉ có sự bối rối, mà cả nỗi tức giận âm thầm đang dâng trào như ngọn lửa bén vào đám cỏ khô. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy mép khăn tay cố giữ bình tĩnh.

Lý Thanh Thanh, một thứ nữ kém cỏi, không tài lại kém sắc, được con trai trưởng của Đại Lý Tự Khanh cầu hôn. Vị thế này chẳng khác nào vượt qua chính nàng.

Sự ganh tị nhức nhối dâng lên trong lòng Lý Tú Anh, một nỗi sỉ nhục mà nàng không thể nào chấp nhận. Dù nàng vừa mới nhận được lời cầu hôn từ một gia đình danh giá, nhưng so với thân thế và quyền lực của Đại Lý Tự Khanh, lời cầu thân ấy bỗng trở nên mờ nhạt. Giờ đây, người mà nàng luôn xem thường lại có thể vượt qua chính mình.

Chủ mẫu ngồi ở vị trí cao nhất, gương mặt cũng không thể giấu nổi sự sững sờ. Bà cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng đôi mắt chớp chớp liên tục, như muốn xác nhận lại những gì mình vừa nghe được.

Bà không thể hiểu nổi, một thứ nữ như Lý Thanh Thanh sao lại có thể thu hút sự chú ý của một gia tộc lớn như vậy? Không phải vị hôn phu này đến cầu thân cho đại tỷ hay sao?

Các di nương và tiểu thư khác cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên và hoang mang.

Họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều dấy lên những suy nghĩ khác nhau. Chẳng ai dám nói điều gì, vì sự việc đã đi quá xa so với những gì họ có thể đoán trước.

Bà mối, với nét mặt vui mừng và giọng điệu chắc chắn, một lần nữa nhắc lại:

"Vâng, là Lý Thanh Thanh tiểu thư. Đại công tử của Đại Lý Tự Khanh đã tình cờ gặp nàng tối qua. Chỉ một cái liếc mắt thôi, nhưng ngài ấy đã nhận ra đó là người định mệnh của mình. Ngài ấy đã tuyên bố rằng, nếu không phải là nàn thì ngài sẽ không lập thân."

Lời nói của bà mối như sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người không ai dám cử động.

Không ai có thể ngờ rằng, một thứ nữ tầm thường lại được chú ý đến mức này. Đến cả suy nghĩ thay mận đổi đào vừa nhen nhóm cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Lý Thanh Thanh, lúc này vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngồi đó, tay nắm chặt mép áo, gương mặt hoang mang. Nàng biết rõ tối qua nàng không gặp một nam nhân nào, ngoài những sự việc kỳ đã xảy ra với đạo sĩ và nam tử kia.

Chủ mẫu chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười tiễn bà mối đi. Dù rất bất ngờ nhưng Đại Lý Tự Khanh là quan cao hơn hẳn quan tri phủ 3 bậc, họ không thể đắc tội. Hôn sự này nhất định thành rồi.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt. Đôi mắt của mọi người lần lượt đổ dồn về phía Lý Thanh Thanh, như thể đang chờ đợi một lời giải thích hợp lý.

Nhưng làm sao Lý Thanh Thanh có thể giải thích điều mà chính nàng cũng không hiểu?

-----

"Nếu bạn đoán người cầu thân nữ chính là nam chính thì chúc mừng: Bạn đoán sai rồi ahihi"