Đáp lại cô là một màn tối lặng thinh. Cô chợt nhận ra, ngày hôm qua, trong khu rừng ấy cũng phát ra âm thanh kì lạ đó, chắc chắn âm thanh này không bình thường. Cô nuốt nước bọt cái rồi nằm xuống, giả vờ ngủ.
Cạch....kẹtttttt....XIẾTTTT...
Quả thật cô không nghe nhầm, đây là một âm thành vô cùng đặc biệt, nó không phải là tiếng gió hú hay lá cây xào xạc, nó như kiểu sự va chạm của một vật cứng. Cũng pha thêm tiếng như ai đó cào miết xuống nền gỗ vậy, nghe mà sởn gai ốc. Cô bật dậy, nhẹ nhàng xuống giường, cầm theo chiếc đèn pin, tay nắm chặt chiếc vòng cổ, đẩy nhẹ cửa nhất có thể, nhìn ra bên ngoài. Ở đây vẫn vậy, tối mịt, lạnh lẽo, lối hành lang dài tít tắp trong màn sương buốt giá. Cô bước đi chậm rãi, ngước nhìn đề phòng xung quanh, không có gì bất thường.
"Cạch"
Một âm thanh lớn nữa vang lên, cô giật thót cái đứng im, cô chăm chú lắng nghe đến quên cả thở. Phải, ở ngay phía trước đã phát ra tiếng đó. Cô bước thật nhẹ thật chậm tiến lại, càng tiến gần cô càng nhìn rõ hơn từ trong khu cầu thang phát ra ánh sáng. "Chẳng nhẽ ai làm gì đó giờ này?" Cô thầm nghĩ.
Cạch...Nhẹ tay chút, không mọi người lại dậy giờ. Lẹ lẹ lên, trời sắp sáng rồi.
Không được, chúng tôi không thể nhấc lên được, nó....nó lặng quá.
Tiếng nói lí nhí vang ra, cô lúc này chắc chắn có người đang làm gì đó cũng bớt lo đi mà bước dứt khoát hơn.
Mọi người đang làm gì vậy?
Câu hỏi vang lên như xé toạc bầu không khí, đâm thẳng vào lỗi sợ của những con người ở đây. Nhưng điều đó không khiến cô tròn mắt ngạc nhiên đến sởn gai ốc, lạnh sống lưng. Điều khiến cô sợ hãi ngay sau khi hỏi là hình ảnh một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, quần áo trắng rách rưới, xộc xệch để lộ ra mảng da trắng nhợt nhạt đang ngồi lắc lư cười khúc khích trên chiếc hòm lớn mà mọi người đang cố vận chuyển từ trên lầu năm xuống. Cô nhìn không rõ khuôn mặt của người ấy nhưng cô có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngàu của y. Y nhìn cô, nhìn chằm chằm rồi nhìn xuống cổ cô, hét lên và biến mất. Cô cầm đèn trong tay, tay kia nắm chặt chiếc vòng cổ. Cô thoáng nghĩ, chắc là y thấy chiếc vòng này mà sợ quá bỏ chạy. Vì y bỏ chạy nên chiếc hòm được trở lại trạng thái ban đầu. Chiếc hòm lao xuống bất ngờ, mọi người mất đà tuột tay suýt bị đè bẹp, may số đông bên dưới kịp đỡ.
Ông quản gia hốt hoảng nhìn chiếc hòm quát lớn
Cẩn thận!
Khi sắp xếp ổn thỏa, chiếc hòm được đặt cẩn thận, lúc này mọi người mới để ý đến cô đang chết đứng ở đó, mặt cắt không còn giọt máu, mắt trợn tròn nhìn về khoảng không.
Cô gái, cô ổn chứ!
Ông quản gia đưa tay khua khua trước mặt cô. Cô giật mình, bất cẩn lùi lại về sau một bước.
Không...không...tôi ổn...rất ổn
Cô lắp bắp. Ông quản gia thở dài. Mọi người bắt đầu bàn tán
Rõ là lúc nãy không thể khuânh nó xuống được như kiểu có gì đó vô hình giữ nó lại vậy thế mà cô bé vừa xuất hiện nó liền trượt như tên bắn xuống, suýt thì bỏ mạng.
Ông quản gia lúc này mới để ý. Vừa tin nửa ngờ, ông lắp bắp
Cô...cô gái, sao cô lại ra đây? Do chúng tôi làm ồn quá sao?
Dạ...không sao ạ? Nãy cháu tưởng trộm nên ra xem sao. Mọi người đang làm gì vậy?
Cô cười gượng cất lời
À...chúng ta...Ừm...cô gái trước khi trả lời câu hỏi của cô, cô có thể cho tôi biết, cô vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?
Câu hỏi của quản gia làm cô sững lại. Thực sự không biết trả lời kiểu gì luôn, nói không thì có thể rời đi nhưng con quỷ lúc nãy đã thấy mặt cô chưa chắc sẽ tha cho cô, mà nói ra, những người này liệu có phải là người tốt.
Tôi...tôi...
Cô ấp úng. Ông quản gia nhận ra điều gì đó trên gương mặt với ánh mắt bất thường của cô lại thở dài:
Tôi muốn hỏi để xác định người mà chúng tôi đang đợi liệu có phải là cô nhưng có lẽ là không phải rồi?
Cô khựng lại, ngước nhìn ông già với vẻ mặt đầy ưu tư, sầu muộn. " Đợi? Họ là người đợi mình? Có thật không nhỉ? Nhưng ông ta đã nói vậy, mà ngoài ông ta ra thì ở đây làm gì còn có ai nữa đâu?"
Người các ông đợi?
Phải. Có người nói, sẽ có một người lạ tới đây giúp chúng tôi nhưng đã nửa tháng nay rồi mà chưa có ai, chỉ có đoàn người của cô thôi nhưng chúng tôi lại chẳng tìm thấy ai trong số mọi người cả.
Bầu không khí bỗng chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít lên từng đợt.
Thật ra, tôi có thấy một người phụ nữ. Có lẽ tôi là người các vị đang đợi.
Ông già trợn tròn mắt ra nhìn cô bán tín bán nghi
Cô...cô chắc chứ?
Không biết nữa nhưng có người nói, sẽ có ai đó đợi tôi ở đây.
Cô nhún vai cái. Ông già phấn khích nắm lấy tay cô mừng ra mặt, hai mắt rưng rưng mỉm cười
Cô, chắc chắn là cô. Thiên sứ của chúng tôi đã xuất hiện rồi. Nào, đi, cô đi cùng tôi.
Ông ta xoay người nắm tay cô kéo đi nhưng cô lại đứng chôn chân ở đấy, có chút hơi hoang mang trước hành động vội vã làm ông ta khựng lại.
Ôi xin lỗi, đã mạo phạm tiểu thư rồi. Rất xin lỗi, do tôi mừng quá. Tôi có thể mời cô cùng đi với tôi đến gặp gia chủ được không ạ?
Ông ta lau đi hai hàng nước mắt, hớn hở hỏi. Cô cau mày
Gia chủ?
Vâng, là người đã đợi và muốn gặp cô đấy ạ.
Cô chần chừ một chút rồi quyết định đi cùng ông ta."Nhìn ông ta bây giờ thật khác hẳn sáng nay, chắc là ông ấy không lừa mình đâu?" Cô đắn đo rồi quyết định.
Ông ta dẫn cô đi thẳng vào khu rừng mà cô dõi theo từ sáng đến giờ. Con đường đen mịt dưới hai hàng cây cổ thụ lớn, phủ một lớp sương dày đặc chỉ lấp ló ánh đèn của hai chiếc đèn pin. Ông ta và cô cứ đi mãi cuối cùng cũng dừng chân trước một tòa nhà sừng sững, lớn hơn rất nhiều hai căn trước nhưng lại cùng một khung bản thiết kế. Cô đã đoán không sai, đây chính là căn thứ ba. Đứng trước cửa nhà được thắp đèn sáng trưng, cô ngước nhìn cánh cửa rộng lớn được lão quản gia dần đẩy mở ra. Xuất hiện trước mắt cô là một căn phòng lớn, rộng rãi, xa hoa, lấp lánh, sang trọng vô cùng từ từng đường nét, các đồ vật đến cả hai hàng người hầu đứng nghiêm chỉnh không động đậy từ cửa đi vào. Lão quản gia quay lại nhìn cô
Mời tiểu thư.
Cô bước vào. Ông ta dẫn cô vào giữa, nơi có những con người sang trọng, đang ngồi ở đó.
Ông chủ, đây chính là người chúng ta đợi ạ!
Ông ta hớn hở giới thiệu cô. Mọi người trông ai cũng mệt mỏi, người cúi gầm mặt xuống, người nhắm mắt xoa xoa thái dương,...Nghe quản gia nói vậy họ liền ngẩng mặt lên nhìn, một trong số đó là người đàn ông trung niên đứng dậy. Trông ông ta có vẻ là gia chủ của ngôi nhà quái gở này rồi.
Ông...ông nói thật chứ?
Dạ thật, cô ấy đã nhìn thấy cô ta.
Quản gia khẳng định chắc nịch. Không đợi chờ gì, ông ta liền lao tới nắm lấy tay cô, run run nghẹn ngào nói
Cô...cô thật sự sẽ là thiên sứ giúp gia đình tôi sao? Tôi đã đợi cô rất lâu rồi.
Tôi không biết có thể giúp được mọi người không nhưng tôi sẽ cố gắng, nhưng với một điều kiện.
Cô không vòng vo .
Cô giúp chúng tôi được thì điều kiện gì chúng tôi cũng sẽ hoan thành hết sức có thể.
Ông ta phấn khích, mọi người ai cũng nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Tôi không biết có thể giúp được hay không. Hay mọi người kể cho tôi nghe vấn đề mọi người đang gặp nếu có thể tôi sẽ thử.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt trùng xuống.
Mời tiểu thư ngồi. Thật ra là...