Khi Kỷ Vân Đình đến đây, cậu còn chưa đến 20 tuổi.
Dù cho quặng tinh có hoang tàn đến đâu thì vẫn có cảnh sát.
Để không chết đói, Kỷ Vân Đình cầm lấy mũ bảo hộ của ông nội, tìm một nhà nguyện ý mạo hiểm dùng thuê cậu đào quặng. Mà cái giá phải trả chính là không thể sử dụng tiền tệ thanh toán, chỉ có thể nhận dịch dinh dưỡng hoặc các vật phẩm khác.
Sau đó cậu bắt đầu đi làm.
Ngày đầu tiên, cậu đi theo ông chủ học cách kết nối, khống chế tinh thần lực.
Quy trình rất đơn giản.
Cậu đầy tự tin, điều khiển máy xúc xúc một cái...
Ngất xỉu.
Ông chủ lại rất vui mừng, chờ cậu tỉnh dậy đưa cho cậu một ống dịch dinh dưỡng vị trái cây, vô cùng hiền lành bảo cậu ngày mai đến sớm một chút.
Đã được ứng trước chút "tiền công", Kỷ Vân Đình cũng yên tâm hơn không ít, mặc dù sau khi về đầu vẫn đau nhức không ngừng, nằm một cái là hơn nửa ngày.
Kể từ đó ngày nào cậu cũng đến khu mỏ điểm danh.
Ngày đầu xúc được một xẻng.
Ngày thứ hai xúc được hai xẻng.
…
Một ngày xúc đủ sáu tiếng.
Sau bốn tháng, cuối cùng cậu đã có thể từ việc ứng trước dịch dinh dưỡng từ ông chủ, đến mỗi ngày đều nhận được mấy ống dịch dinh dưỡng.
Trong bốn tháng qua, cậu đã thử qua 36 vị dịch dinh dưỡng khác nhau, hương vị rất đa dạng, no bụng mà dinh dưỡng cũng đầy đủ.
Nhưng... cũng chỉ đến vậy thôi.
Khí hậu và đất đai trên quặng tinh không phù hợp để trồng trọt, chi phí vận chuyển liên hành tinh lại rất cao nên những thực phẩm tươi mới ở đây đắt đỏ như đồ xa xỉ.
Nghe nói ở những tinh cầu tài nguyên có khí hậu tốt, rau củ hoa quả còn rẻ hơn cả dịch dinh dưỡng.
Kỷ Vân Đình chỉ muốn mau chóng trưởng thành, kiếm được chút tinh tệ, nếu không ngay cả tiền đi xe cũng không có.
Phải biết rằng xe tiếp đón là phương tiện bay thông thường nhất ở tinh cầu này, chi phí tương đương với vé xe buýt ở thế giới cũ.
“Đinh!”
Trí não cấp thấp trên cổ tay phát ra tiếng nhắc nhở.
Đó là thông báo hoàn thành khai thác mỏ và thanh toán tiền lương, ông chủ dựa theo quy củ cũ, đặt dịch dinh dưỡng vị ngẫu nhiên cho cậu.
Kỷ Vân Đình gửi tin nhắn cảm ơn ông rồi tiếp tục xem video phổ cập khoa học.
Khi đến trạm kết nối duy nhất trong khu vực mỏ xung quanh, cậu đợi gần 15 phút mới thuận lợi ngồi lên được xe tiếp đón. Trên xe không có ai, trí não khống chế xe tiếp nối bay trên vùng đất hoang vắng không có ánh sáng.
Quặng tinh không có mặt trời, nếu như không có ánh sáng nhân tạo sẽ giống như đêm dài vĩnh viễn, dưới tầng khí mù mịt đầy trời, ngay cả ánh sao cũng xa xôi mờ nhạt.
Kỷ Vân Đình tạm dừng video, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc phi hành khí cỡ nhỏ mà cậu chỉ từng thấy trong các video phổ cập khoa học lướt qua bên ngoài xe kết nối với tốc độ chóng mặt.
Cậu: “!”
Chiếc xe kết nối mà cậu đang đi có tốc độ tương đương với máy bay ở thế giới cũ nhưng chiếc phi hành khí kia còn nhanh hơn rất nhiều, chỉ “vυ't” một cái đã lướt qua để lại một cái bóng mờ.
Quá sốc.
Kỷ Vân Đình lập tức mở vòng tay trí não ra tìm kiếm thông tin về các loại phi hành khí, bắt đầu chiêm ngưỡng những hình dáng vừa ngầu vừa lạ lùng của chúng.
Về phần tính năng thuyết minh… chẳng sao cả, chỉ cần ngầu là được.
Chưa xem đã mắt, xe kết nối đã đến trạm.