Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 1: Lại đến giờ rồi à?

"Cảnh báo! Sắp đạt đến giới hạn giờ làm việc trong ngày, năm phút nữa sẽ cưỡng chế tắt máy, vui lòng chuẩn bị trước."

"Cảnh báo! Sắp đạt đến giới hạn giờ làm việc trong ngày, năm phút nữa sẽ cưỡng chế tắt máy, vui lòng chuẩn bị trước."

Cậu hít một hơi dài, nhấn vài cái lên đầu, trong âm thanh máy móc “Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ", cậu tháo mũ bảo hộ, bắt đầu rút dây nối trên đầu.

Bên cạnh có người cười nói: "Lại đến giờ rồi à?"

"Ừ." Kỷ Vân Đình nhanh chóng rút xong dây nối, ôm mũ bảo hộ, mỉm cười với người đối diện, giả vờ suy yếu nói: "Chú, cháu đi trước đây."

"Ừ, về nghỉ ngơi đi."

Kỷ Vân Đình không dám nói thêm gì, ôm mũ bảo hộ rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ sao vọng đến:

"Bây giờ người trẻ tuổi thật liều mạng!”

"Trong nhà cũng chẳng còn ai, không biết liều mạng vì cái gì!”

"Dù sao cũng phải có chút chí hướng, nói không chừng có thể di dân.”

"Thôi bỏ đi…"

Kỷ Vân Đình mặt không đổi sắc, bước chân không hề ngừng đi thẳng ra cửa.

Thẻ tạm thời quẹt qua máy nhận dạng "tít" một tiếng, cửa chống nổ đã lâu không bảo trì kêu lách cách rồi từ từ mở ra.

Bầu trời xám xịt u ám, mặt đất cằn cỗi màu nâu đỏ, chỉ có robot vận chuyển lác đác qua lại, không có hơi người cũng không có một chút màu sắc nào.

Kỷ Vân Đình thầm thở dài.

Cậu nhìn xung quanh, lấy ra một miếng dán không dây dán lên sau tai, mở màn hình trên vòng tay ra vừa xem video phổ cập khoa học vừa đi về phía trạm tiếp nối tầng thấp nhất.

Từ đây đi đến trạm tiếp nối mất hơn nửa tiếng, đủ thời gian để cậu học vài câu ngôn ngữ Liên Minh và chút kiến thức cơ bản.

Đúng vậy, cậu không chỉ phải học kiến thức mà còn phải học nói.

Cậu không phải là ‘Kỷ Vân Đình’, hoặc có thể nói cậu không phải là ‘Kỷ Vân Đình’ ở đây.

Mấy tháng trước cậu dẫn học sinh đi khảo sát thực địa thì gặp phải thời tiết xấu, cậu không cẩn thận trượt chân ngã xuống sườn núi, tỉnh lại thì tới nơi này rồi.

May mắn là ngoài việc màu tóc đã chuyển thành màu xám bạc, ngoại hình của cậu không khác gì với thế giới cũ.

Nhưng điều không may chính là đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ, khoa học kỹ thuật, chế độ xã hội, quy định... tất cả đều không giống nhau.

Càng không may hơn là hành tinh mà cậu đang sống là một ngôi quặng tinh, một hành tinh đã cạn kiệt tài nguyên.

Khi vốn đầu tư lần lượt rút lui, những người có năng lực đều đã rời khỏi tinh cầu, để lại một quặng tinh sa sút trăm ngàn vết thương, mọi ngành nghề đều suy tàn chỉ còn lại người dân bình thường.

Chi phí đi lại đắt đỏ giữa các hành tinh đã ngăn cản bước chân di dân của phần lớn mọi người.

Vì sinh tồn, dân chúng vốn xuất thân từ thợ mỏ cải tiến thiết bị trên tinh cầu, cố gắng khai phá các tài nguyên còn lại trên tinh cầu, tài nguyên quý hiếm bị tư bản vứt bỏ.

Số lượng thưa thớt, chi phí khai thác lại quá cao. Có khi làm việc suốt cả tháng trời không nghỉ cũng chỉ đủ sống qua ngày.

Những mỏ khoáng hiếm có trân quý cần thông qua mũ giáp kết nối thần kinh, dùng tinh thần lực điều khiển thiết bị tiến sâu hàng trăm mét dưới lòng đất để khai thác.

Tinh thần lực, một danh từ vô cùng xa lạ đối với Kỷ Vân Đình.

Khoa học hiện tại cho rằng trước 20 tuổi, tinh thần lực của con người vẫn đang trong giai đoạn phát triển, yếu ớt lại dễ bị tổn thương cho nên pháp luật Liên Bang quy định rõ ràng người dưới 20 tuổi không được phép làm công việc liên quan đến tinh thần lực.