Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Chương 2

Chỉ thấy dưới ánh nến mờ nhạt, nam nhân đang mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, thân hình thon dài, eo hẹp vai rộng, một đầu một ly nước nhỏ như vậy căn bản không đủ.

Nàng lặng lẽ liếc nhìn Bùi Duyên đang ngồi ở đối diện, do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Ta, ta có chút khát, ta rót thêm ly nữa uống…”

Hắn là người rất tốt?

Đôi mắt đen của Bùi Duyên híp lại, đôi môi mỏng nhếch lên, cười đến cực kỳ dịu dàng vô hại: “Ngươi không ngại cô thì tốt rồi.”

Hai ngườ

Bên này Đào Đề ăn miêng lại một miếng vô cùng vui vẻ, thấy Bùi Duyên chỉ ăn có nửa chén cháo rồi ngừng lại, mà nàng lại tu câu ‘lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ’ nên chủ động gánh vác trách nhiệm ‘cá dọn bể’ —

Vì vậy, thời gian một nén nhang sau, Bùi Duyên trơ mắt nhìn tiểu cô nương thân hình mảnh mai nhỏ nhắn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.lại càng thông cảm với Bùi Duyên hơn, nàng nghĩ thầm, nếu như có cơ hội thì nàng sẽ làm vài món khai vị (món dùng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác) cho hắn nếm thử một chút, xem có thể khiến hắn thèm ăn hơn chút nào hay không.

Khi các cung nhân đi vào thu dọn chén bát, nhìn thấy một bàn thức ăn hiện tại chẳng còn lại thứ gì, lúc không có ai bọn họ cũng không nhịn được mà oán giận nói: “Lúc đầu Thái tử phi này còn đòi sống đòi chết, sao tự nhiên khẩu vị nàng ta lại tốt đến vậy cơ chứ? Thế mà nàng ta vẫn còn nuốt trôi được, thật đúng là một người không tim không phổi mà!”



Sau khi tắm rửa chải đầu xong, Đào Đề đi vòng qua bình phong trở lại phòng.

Lúc này Bùi Duyên đã thay hỉ phục ra, an an tĩnh tĩnh ngồi ở mép giường.

Hắn mặc một bộ tẩm y màu đỏ thẫm, mái tóc đen như mực như thác nước rũ xuống, hẳn là do hiện tại đang mệt nên hắn tựa đầu vào thành giường, trên gương mặt cực kỳ tuấn mỹ là sự mệt mỏi nhàn nhạt, đôi mắt khép lại, giống như một hòn núi ngọc tuyệt đẹp.

Đào Đề rất sợ bản thân mình làm hỏng hình ảnh đầy đẹp đẽ này, đang định rón rén đến gần thì đột nhiên Bùi Duyên mở mắt ra: “Tắm xong rồi?”

Sống lưng Đào Đề cứng đờ, nàng nở một nụ cười ngượng ngập: “Xong rồi… Ngài mệt mỏi đúng không, có muốn đi ngủ sớm chút không?”

Đôi mắt hắn như hàm chứa một tầng sương mù, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Đêm khuya rồi, nên đi ngủ thôi.”

Đào Đề bị hắn nhìn đến mức trái tim đập bình bịch, ý của hắn là muốn ngủ chung sao?