Sau Khi Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 18

Cô là chủ một nhà hàng, cũng là người rất thích nấu ăn. Ngoài phòng ngủ, bếp là nơi cô quan tâm nhất.

Không ngoài dự đoán, bếp nhà Hứa Ca rất lớn, có cửa sổ thông gió, cửa trượt tách biệt với phòng khách, thường được mở rộng. Các dụng cụ nhà bếp đầy đủ, còn rất mới, mới đến mức như chưa từng sử dụng.

Ngón tay Tiết Ứng Nguyệt lướt qua mặt bàn bếp còn mới tinh, sau đó quay lại nhìn Hứa Ca.

“Cô từng dùng chưa?”

Câu trả lời của Hứa Ca rất chân thật: “Người giúp việc của tôi dùng qua rồi.”

Cô không phải là người biết nấu ăn.

“Sạch sẽ thật.”

“Người giúp việc của tôi nấu xong luôn dọn dẹp rất sạch sẽ.”

“Ồ.”

Không khí trở nên im lặng trong giây lát, một lúc sau, Tiết Ứng Nguyệt rất lịch sự hỏi: “Tôi sẽ dùng bếp nhà cô, có ngại không?”

Hứa Ca nhìn cô.

Tiết Ứng Nguyệt nói tiếp: “Tôi cần nấu cho Đậu Đậu. Nếu nửa đêm con bé đột nhiên đói, hay bất chợt muốn ăn gì đó, chẳng lẽ cô định gọi người giúp việc tới nấu ngay lập tức sao?”

Hứa Ca: “…Nhớ dọn dẹp sạch sẽ là được.”

Tiết Ứng Nguyệt khẽ gật đầu.

Vậy là hai người đã đạt được thỏa thuận.

Sau khi được đồng ý, ánh mắt Tiết Ứng Nguyệt nhìn vào bếp càng tràn đầy sự mong đợi và hài lòng.

Dù chủ nhân của ngôi nhà này không mấy khiến cô hài lòng, nhưng cái bếp này lại rất hợp ý cô.

Hứa Ca đứng sau lưng, một tay xoa xoa cổ mình, cứ thế nhìn Tiết Ứng Nguyệt ngắm nghía căn bếp nhà mình—lâu hơn cả thời gian xem phòng khách.

Cô đoán rằng người phụ nữ này chắc hẳn rất thích bếp nhà mình.

Rồi cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiết Ứng Nguyệt bất ngờ vang lên: “Tôi và Đậu Đậu ở đây, e rằng sẽ gây bất tiện cho phó tổng Hứa lắm nhỉ.”

Hứa Ca: “?”

Cô không theo kịp dòng suy nghĩ này: “Ý cô là gì?”

Tiết Ứng Nguyệt xoay người, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào Hứa Ca, lời nói chậm rãi nhưng mang theo chút trêu chọc: “Sẽ không tiện cho phó tổng Hứa đưa đào hoa về nhà.”

Hứa Ca dù sao cũng là người tình trường lão luyện, nếu không khí phù hợp thì việc đưa bạn gái về nhà qua đêm là chuyện rất đương nhiên. Chỉ là bây giờ… không còn tiện lợi nữa rồi.

Hứa Ca thờ ơ đáp: “Không cần Tiết lão bản phải lo lắng, chuyện này không ảnh hưởng gì đến tôi và những đóa hoa của tôi đâu. Trước đây tôi sống thế nào, sau này vẫn vậy.”

Nghe vậy, Tiết Ứng Nguyệt nghĩ đến Đậu Đậu, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Hứa Ca, đừng quên rằng bây giờ Đậu Đậu cũng đang ở đây.”

Nhà này đã có thêm một đứa trẻ, nếu vẫn đưa người về nhà rồi... thế thì không ổn chút nào!

Thấy Tiết Ứng Nguyệt dễ dàng bị chọc tức, Hứa Ca nhướng mày, hứng thú nổi lên muốn trêu cô thêm nữa. Càng nghiêm túc, cô càng thích đùa giỡn.

Cô hờ hững dựa lưng vào quầy bếp, giả vờ như không hiểu gì: “Tiết lão bản nói vậy tôi không hiểu. Đậu Đậu ở đây thì sao? Tôi đưa đào hoa về nhà thì có vấn đề gì?”

Tiết Ứng Nguyệt: “Phó tổng Hứa không hiểu ý tôi sao?”

Hứa Ca: “Đúng vậy, tôi không hiểu, nên tôi đang hỏi ý kiến Tiết lão bản.”

Tiết Ứng Nguyệt cười nhẹ, nhưng nụ cười không hề chân thật.

Hứa Ca cũng đáp lại bằng một nụ cười.

“Còn có thể có nghĩa gì nữa? Tất nhiên là đưa về nhà… để chiêu đãi.”

“Hửm?”

“—Chiêu đãi.”

“?”

“Không phải sao, phó tổng Hứa?”

Hứa Ca lập tức bật cười.

Hai chữ “chiêu đãi” vừa khéo vừa buồn cười, đặc biệt là khi phát ra từ miệng Tiết Ứng Nguyệt, lại càng khiến nó thêm phần thú vị.

Tiết Ứng Nguyệt không muốn đứng đây nhìn cô cười rạng rỡ như vậy nữa, cô nhấc chân đi về phía phòng khách, định quay lại thu dọn đồ đạc.

Đúng lúc đó, Hứa Ca bất ngờ giơ tay lên, chặn đường cô.

“Vì Tiết lão bản đã nói là "chiêu đãi", vậy thì lần tới nhất định tôi sẽ đưa người về để chiêu đãi thật chu đáo, để người ta cảm nhận được thành ý của tôi. Thế nào, tôi làm vậy có đúng không?”

Giọng Hứa Ca rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại khó chịu, đầy thách thức, dĩ nhiên nhận về cái lườm sắc lạnh của Tiết Ứng Nguyệt.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt, không ai chịu nhượng bộ.

Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ từng đường nét tinh tế trên gương mặt của đối phương.

Hứa Ca còn phát hiện dưới tai phải của Tiết Ứng Nguyệt có một nốt ruồi nhỏ, như điểm nhấn trên nền tuyết trắng.

Cô không tự chủ mà ngắm nhìn thêm vài lần.

Phải nói thế nào nhỉ… thật xinh đẹp.

Đây là lần đầu Tiết Ứng Nguyệt đứng gần Hứa Ca đến vậy.

Cô có thể nhìn rõ các đường nét sắc sảo của cô ấy, đặc biệt là đôi mắt.

Ánh mắt long lanh như chứa đầy sao, sáng trong, nhưng cũng như dòng suối mùa thu, ẩn chứa nét quyến rũ khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.

Nhưng với cô, Hứa Ca rất thẳng thắn, ánh mắt đầy thách thức chẳng hề che đậy, vẻ mặt khó chịu của cô ấy khiến người khác khó mà làm ngơ.

Tiết Ứng Nguyệt thấy ánh mắt Hứa Ca thoáng động, ánh nhìn trở nên mơ hồ, liền quay đầu, bước đi với vẻ điềm nhiên.