“Vịt vịt không ăn cơm à?”
“Ừ, vịt vịt không ăn.”
“Vịt vịt uống cái đó, vịt vịt no bụng sao?”
“Đúng rồi, vịt vịt uống no rồi mới thổi bong bóng được chứ.”
Đậu Đậu tròn mắt lắng nghe, bàn tay nhỏ bóp nhẹ con vịt, lập tức một quả bong bóng sắc màu xuất hiện trước mắt hai người.
Dường như Đậu Đậu đã hiểu, vui vẻ giơ cao con vịt nhỏ: “Vịt vịt no rồi!”
Cô bé cười rạng rỡ, Tiết Ứng Nguyệt nhìn cũng thấy vui theo.
Nhân chuyện này mà dạy cô bé không được uống linh tinh mấy thứ như sữa tắm, cũng tốt.
Nhìn Đậu Đậu, trong ánh mắt Tiết Ứng Nguyệt ngập tràn yêu thương. Cô đưa tay xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi: “Đậu Đậu có thích dì không?”
Đậu Đậu vui vẻ đáp: “Thích ạ!”
Tiết Ứng Nguyệt tiếp tục hỏi: “Thế Đậu Đậu thích dì Ứng Nguyệt hơn hay thích dì Hứa Ca hơn?”
Câu hỏi này rất trẻ con.
Giống như việc các bậc cha mẹ hay hỏi con: “Con thích cha hay mẹ hơn?”
Đậu Đậu cầm con vịt nhỏ, đôi mắt chớp chớp hai cái, rồi vui vẻ cong thành hai vầng trăng nhỏ.
“Con thích dì!”
Vì bà nội gọi cô bé là “bé cưng” nên đôi khi Đậu Đậu cũng tự gọi mình là “bé cưng”.
Cô bé chỉ mới hai tuổi, vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ “hơn”.
Cô thích dì này, thích dì kia, chỉ đơn giản là thích dì, đều thích cả!
Tiết Ứng Nguyệt vô thức cười theo, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đầu cô bé, rồi nói: “Vậy sau này Đậu Đậu thích dì Ứng Nguyệt nhiều hơn một chút, được không?”
“Thích nhiều hơn dì Hứa Ca nữa.”
“Được ạ!”
Câu trả lời của Đậu Đậu vẫn rất ngây thơ, không hề do dự.
Tiết Ứng Nguyệt đoán rằng có lẽ cô bé không để tâm lắm, nên chỉ cười khẽ, không tiếp tục bàn về chuyện đùa này nữa.
Đồng thời cô cũng không quên nhắc nhở Đậu Đậu.
“Dì sẽ cùng dì Hứa chăm sóc Đậu Đậu, Đậu Đậu có thể nói với bà nội rằng hai dì sẽ sống chung.”
Đậu Đậu ôm chặt con vịt nhỏ, nghe vậy thì hớn hở reo lên: “Hai dì sẽ cùng chăm sóc Đậu Đậu! Bé cưng sẽ được chơi với hai dì!”
Tiết Ứng Nguyệt không ngờ cô bé lại vui vẻ đến vậy khi biết chuyện mình và Hứa Ca sẽ sống chung, thậm chí còn mong được chơi cùng cả hai.
Cô bất lực mỉm cười.
Bé cưng thì vui rồi, nhưng hai dì còn chưa biết phải làm sao đây.
Dù sao thì… cứ đi từng bước một vậy.
Tiết Ứng Nguyệt lắc đầu bất lực, không muốn nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
“Đậu Đậu lại đây, dì giúp con tắm, tắm xong rồi phải đi ngủ nhé.”
“Bé cưng tắm rồi.”
Vừa nói, Đậu Đậu vừa ôm con vịt nhỏ lết sát vào bên cạnh dì, cười rạng rỡ.
Cô bé chẳng biết người lớn có những nỗi lo gì, không biết tương lai ra sao, nhưng có lẽ cô bé sẽ mãi như vậy, vô ưu vô lo, mãi luôn vui vẻ.
…
Tiết Ứng Nguyệt chuyển nhà rồi, bị ép phải chuyển.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Hứa Ca, cũng là lần đầu biết nơi Hứa Ca ở.
Thường thì chỉ nghe bạn bè nói về chuyện người này có bạn gái hay đã chia tay, thông tin về nhau chẳng có nhiều, bởi cả hai cũng không có hứng thú lắm với đời tư của đối phương.
Hứa Ca cũng vậy.
Những hiểu biết của cô về Tiết Ứng Nguyệt, ngoài những năm tháng đại học, đều là nghe từ bạn bè, mà thông tin thì chẳng mấy.
Cô không biết Tiết Ứng Nguyệt sống ở đâu, không biết nhà cửa được trang trí ra sao, và hôm nay cũng là lần đầu cô cho người kia bước vào nhà mình.
Cảm giác gượng gạo và kỳ quặc cùng nảy lên trong lòng cả hai.
Nhà của Hứa Ca thực sự rất lớn, ngoài ba phòng ngủ thì còn có một phòng làm việc.
Ngoài ra, vị trí căn nhà cũng thuộc hàng đắc địa nhất.
Nằm ở trung tâm thành phố, phòng khách có cửa sổ kính từ trần đến sàn, từ trên cao nhìn xuống, có thể bao quát hết sự phồn hoa của thành phố Giang, rộng lớn không biên giới.
Đây là món quà thăng chức cha mẹ cô tặng khi cô lên chức phó tổng giám đốc của Blue Sea Capital.
Ngoài phòng ngủ chính, một phòng được thiết kế thành phòng trẻ em, còn lại là phòng dành cho khách, không có gì thay đổi.
Phòng trẻ em được trang trí theo màu sắc mà Đậu Đậu thích, rất chu đáo.
Phòng khách tự nhiên là của Tiết Ứng Nguyệt.
Tiết Ứng Nguyệt đứng trong phòng đánh giá chỗ ở tạm thời của mình.
Không quá lớn, cũng không quá nhỏ, không có gì nổi bật, nhưng rất đơn giản và thoải mái, mọi thứ cần thiết đều có, còn có một khung cửa sổ trắng rất đẹp.
“Thế nào, không tệ chứ?”
Giọng Hứa Ca vang lên từ phía sau, hơi trêu chọc.
“Người tốt như tôi sẽ không tính tiền thuê nhà của Tiết lão bản đâu.”
Tiết Ứng Nguyệt chầm chậm quay lại, nhìn thấy Hứa Ca đang mặc bộ đồ thể thao thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào khung cửa, nụ cười cũng mang theo vẻ tinh nghịch.
Đậu Đậu hiện giờ đang ở bệnh viện cùng bà nội, vì vậy trong nhà chỉ có hai người, không cần quá để ý khi nói chuyện.
“Vậy sao? Vậy thì cảm ơn phó tổng Hứa nhé,” Tiết Ứng Nguyệt vừa nói vừa từ tốn đẩy vali vào sát tường, sau đó thản nhiên lướt qua Hứa Ca, rồi đi thẳng vào bếp.