Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang cũng đi nấu cơm, nấu sáu món cho bốn người cùng ăn.
Họ đã sống nương tựa vào nhau từ rất lâu, do từ nhỏ họ đã là những đứa trẻ mồ côi nên càng biết rất rõ mối quan hệ này quý giá như thế nào, đương nhiên cũng không muốn rời đi.
Ở kiếp trước, trong khoảng thời gian rất dài sau khi Hứa Mặc qua đời, Đường Lỗi, Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang đều đi tảo mộ cho hắn, ba người họ đã trở thành anh chị em kết nghĩa, giúp đỡ và động viên lẫn nhau, thậm chí cho đến khi mỗi người đều đã kết hôn và bắt đầu kinh doanh riêng nhưng cũng không hề rời xa nhau.
Tình cảm của họ rất trong sáng, không pha trộn bất cứ ý đồ nào khác.
Lúc này Hứa Mặc nhìn Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang đang bận rộn viết văn và làm bài tập thì không khỏi thở dài.
"Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ ngưỡng mộ bất cứ ai nữa! Cũng sẽ không bao giờ tôn thờ bất cứ ai nữa!"
"Chỉ là một bộ da người đẹp mắt mà thôi! Ai biết được kẻ người có phải hạng mặt người dạ thú hay không?"
Hắn không muốn suy nghĩ nhiều nên cũng tự mình mở sách ra làm bài tập.
...
Trong hai ngày tiếp theo, rất hiếm khi thấy Hứa Mặc lên lớp.
Nếu không phải là tiết buổi sáng thì là xin nghỉ tiết buổi chiều rồi ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm Lâm Sở Du thấy hắn thường xuyên xin nghỉ phép, liền tìm hắn hỏi thăm tình huống cụ thể.
Trên thực tế, Hứa Mặc có thể coi là học sinh quý giá của trường trung học số 27. Hắn thuộc nhóm học sinh giỏi nhất của trường trung học số 27, điểm số của hắn có thể xếp vào hàng hai trăm người đứng đầu tại thành phố Hạ Hải.
Trường trung học số 27 luôn coi Hứa Mặc là học sinh trọng điểm để đào tạo.
Những ngày gần đây liên tục xảy ra vấn đề, giáo viên chủ nhiệm Lâm Sở Du rất lo lắng.
Bà ấy cũng thông báo cho Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đến nói chuyện.
"Hứa Mặc, nếu có chuyện gì cần nhà trường giúp đỡ thì cứ việc nói ra, đừng hủy hoại bản thân như thế! Ngươi yên tâm, chỉ cần không phải vấn đề phạm pháp thì nhà trường sẽ đứng về phía ngươi! Nếu ngươi có chuyện gì đó mà không dám nói thì cũng có thể tìm ta nói chuyện riêng! Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới rồi, bất luận đã xảy ra chuyện gì cũng không được để nó ảnh hưởng đến việc học của ngươi!" Lâm Sở Du nghiêm túc nói.
Hứa Mặc vội vàng nói: “Cảm ơn cô Lâm! Mấy ngày nay ta thật sự rất bận, cũng có rất nhiều chuyện đã xảy ra! Người hôm qua đến đây không phải người nhà ta, cũng không phải họ hàng của ta, mà họ là kẻ thù của ta! Nếu họ đến lần nữa, xin trường học sẽ giúp ta ngăn họ lại!"
"Kẻ thù? Họ muốn làm tổn thương ngươi ư?" Lâm Sở Du ngạc nhiên.
"Có thể xem là vậy!" Hứa Mặc gật đầu cười: "Nhưng cô Lâm yên tâm, họ không làm được gì cả! Tóm lại, bọn họ không phải người nhà của ta. Từ nhỏ đến lớn ta đều là trẻ mồ côi, không có gia đình, phiền thầy giúp ta chặn họ lại!"
Lâm Sở Du cũng cảm thấy có gì đó không ổn với Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh, vội vàng nói: "Đáng lẽ ngươi nên nói sớm hơn! Nếu ngươi nói sớm hơn chút thì vừa rồi ta sẽ không cho bọn họ vào trường!"
"Cảm ơn cô ạ! Với lại, nếu họ còn đến gây chuyện lần nữa thì phiền thầy nói với họ ta không có ở trường học! Bọn họ sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lớp học và việc học của ta!" Hứa Mặc nói.
"Được rồi! Ta sẽ lập tức thông báo cho lãnh đạo trường và bảo vệ, nhất định không bao giờ cho họ vào!" Lâm Sở Du rất quý Hứa Mặc.
Thành tích của Hứa Mặc thuộc vào loại tốt nhất của trường trung học cơ sở số 27, trong số học sinh thi tuyển sinh đại học của trường trung học cơ sở số 27, không có mấy người có thể so sánh được với hắn.
Đương nhiên Lâm Sở Du lo lắng hắn sẽ bị quấy rầy, kéo theo ảnh hưởng cả kết quả thi tuyển sinh đại học!
Hứa Mặc không thèm quan tâm đến chuyện này, tiếp tục xử lý kho chuối tiêu và long nhãn của mình.
Sau hai ngày điều tra, tình hình thiên tai ở nhiều nơi đã được cập nhật, nhiều hình ảnh vườn cây long nhãn và chuối tiêu bị hư hại cũng xuất hiện trên Internet.
Trên Internet xuất hiện hàng loạt các bài đăng kêu than.
Tóm lại chuyện xảy ra không khác Hứa Mặc dự đoán là bao, giá chuối tiêu tăng điên cuồng chỉ trong vỏn vẹn một ngày, đã tăng lên một tệ tám một cân.
Giá long nhãn cũng tăng từ ba tệ rưỡi một cân lên năm tệ hai một cân, tăng nhanh hơn một chút so với giá chuối.
Sau khi nghe được tin tức này, đương nhiên tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Trong lúc Hứa Mặc bận rộn lại nghe nói có người tới tìm mình, là Hứa Uyển Đình, nhưng Hứa Mặc không thèm nhìn đã yêu cầu bảo vệ trường đuổi chị ta đi.
Chị ta cũng đưa Hứa Tuyết Tuệ đi cùng, nhưng Hứa Mặc không hề xuất hiện, hắn thẳng thừng yêu cầu nhà trường nói với họ rằng mình không có ở trường.