Có vẻ như Hứa Tuấn Triết cảm thấy nhàm chán, đi dạo được nửa đường thì về nhà, chị ta cũng kiếm cớ bận công việc phải về nhà rồi để Hứa Mặc tự bắt taxi về.
Sau đó Hứa Uyển Đình cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, trái tim chị ta như thắt lại, khó thở.
"Chờ lát nữa, đại biểu doanh nhân trẻ, chị cả sẽ lên sân khấu phát biểu! Ta sẽ ngồi dưới khán đài xem!"
Đột nhiên, Hứa Uyển Đình chuyển sang một bài viết khác, cũng có liên quan đến chị ta.
“Chị cả xinh đẹp, trí thức, lại giàu có!”
“Luôn cao quý, luôn xuất sắc, luôn xinh đẹp như vậy!”
“Người chị cả mà lòng ta ngưỡng mộ!”
Hứa Uyển Đình lại đỏ mắt lần nữa.
Chị ta vội vàng ngồi xổm xuống đất, che miệng, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Chị ta nhớ lại lần đó mình lên sân khấu phát biểu.
Trong một cuộc họp ở một thị trấn nhỏ.
Đó là một bài phát biểu ngoài trời, nơi rất nhiều người có thể tham dự.
Những người lên phát biểu đều là đại diện của những doanh nhân trẻ như chị ta.
Do mối quan hệ giữa nhà họ Hứa và công việc kinh doanh của gia tộc, Hứa Uyển Đình đã được mời đến bắt tay với một số ông chủ và quan chức, sau đó trình bày bài phát biểu cảm nghĩ khi gây dựng sự nghiệp và câu chuyện kinh doanh của mình.
Theo lý mà nói, hẳn là Hứa Mặc không có khả năng chụp ảnh trong dịp như vậy, nhưng Hứa Uyển Đình cũng không biết bằng cách nào Hứa Mặc lại đến được đó, nhưng hắn thật sự đã chụp rất nhiều ảnh, cũng tham gia hội nghị lần đó.
Từ đầu đến cuối Hứa Mặc chưa bao giờ nói với chị ta những chuyện như vậy.
Chị ta đã từng khiến hắn tự hào, khiến hắn ngưỡng mộ, cũng khiến hắn khâm phục.
Chỉ vỏn vẹn một lần dẫn hắn đi chơi cũng khiến hắn vui sướиɠ phát điên.
Chị ta đã từng là ánh sáng đẹp nhất trong cuộc đời hắn, là người chị cả mà hắn vô cùng muốn đuổi kịp, là đối tượng ngưỡng mộ mà hắn sẽ không bao giờ quên.
Nhưng chị ta đã làm những gì?
"Hứa Uyển Đình, rồi ngươi sẽ nhận quả báo!"
"Ugh..."
Hứa Uyển Đình không nhịn được lại khóc!
Nước mắt rơi như mưa!
...
Việc giá thành chuối tiêu, long nhãn tăng là rất rõ ràng.
Báo cáo điều tra về cơn bão lần này sẽ sớm được phổ biến. Mọi nơi đều bị ảnh hưởng nặng nề.
Dọc theo vùng duyên hải phía đông nam, diện tích rừng chuối tiêu đã bị phá hủy, việc thị trường giá chuối tiêu tăng cao là việc rõ rành rành trước mắt.
Bởi vì sợ đồ đạc trong kho hàng bị người khác trộm mất nên bốn người Hứa Mặc và Đường Lỗi mỗi người xin nghỉ một ngày để trông coi.
Những đứa trẻ mồ côi như họ rất có kinh nghiệm trong những chuyện như bị trộm đồ nên đương nhiên sẽ không mắc phải những sai lầm ngu ngốc như vậy.
Hơn nữa, họ chỉ thuê kho hàng này trong thời gian ngắn khoảng bảy ngày mà thôi, sau bảy ngày phải trả lại cho người ta.
Hơn nữa cũng cần giúp người ta dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Mặc dùng bình tưới nước cho chuối tiêu trong kho hàng, hắn sợ chuối quá nóng sẽ chín.
Vì đây là loại chuối tiêu mà nếu một trong những quả chuối này chín thì những quả chuối khác cũng chín theo, họ sẽ bị lỗ nặng.
"Hứa Mặc, chuối tiêu lên giá rồi! Bây giờ là một tệ rưỡi một cân!" Đang lúc Hứa Mặc bận bịu thì Đường Lỗi vội vàng chạy tới, vẻ mặt hưng phấn.
Hứa Mặc quay người lại: "Ngươi không tới lớp học à? Chạy tới đây làm gì?"
"Này! Lúc này sao ta có thể ngồi yên một chỗ được? Ta thấy không có vấn đề gì nên chạy tới nhìn xem một lát!" Đường Lỗi ngượng ngùng cười, ánh mắt sáng ngời nhìn chuối tiêu chất đầy kho hàng!
Trong này có hơn hai chục ngàn cân, một tệ một cân. Họ đầu tư hai mươi nghìn tệ, hy vọng hai mươi nghìn tệ sẽ biến thành bốn mươi nghìn tệ, đến lúc đó họ có thể kiếm được món hời lớn.
Hứa Mặc cười nói: "Một tệ rưỡi một cân vẫn chưa phải là cao nhất, có thể sẽ tăng tới hai tệ, hoặc là hai tệ rưỡi!"
"Có thể lên tới ba tệ một cân không?" Lý Bán Trang hỏi đầy hào hứng.
Hứa Mặc lắc đầu: “Có thể tăng lên hai tệ rưỡi đã là tốt lắm rồi! Giá bán lẻ của người ta chỉ có ba tệ một cân! Hơn nữa chúng ta cần phải bán hết càng sớm càng tốt. Loại chuối tiêu này cũng không thể dự trữ được quá lâu. Để lâu quá sẽ có vấn đề!"
"Có thể lên tới hai tệ rưỡi một câu cũng tốt lắm rồi!" Đường Lỗi hưng phấn nói, chạy tới giúp Hứa Mặc phun nước cho chuối tiêu.
Những quả chuối này cần được tưới nước một lần cách ngày, nếu không chúng sẽ chín rụng mất.
Tiếp đó, Cố Hoán Khê cùng Lý Bán Trang cũng lao tới.
Mấy ngày nay cả bọn chỉ quanh quẩn trong nhà kho này, không bỏ đi đâu được.
Tài sản của họ đều nằm ở đây.
Bốn người cùng nhau chống chịu muỗi trong nhà kho, thắp đèn và cùng nhau làm bài tập, giống như quay trở lại thời kỳ ở viện mồ côi, khung cảnh khá ấm áp.