Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?

Chương 28: Về sau, ngươi sẽ trốn không thoát được báo ứng (3)

Chị ta cũng không ngờ được rằng Hứa Mặc lại trực tiếp tuyệt tình như vậy.

Bọn chị ta đúng là đã cười nhạo, thậm chí trêu đùa, giễu cợt hắn trong nhóm WeChat!

Ví dụ như em ba Hứa Mạn Ny, em ấy đã giấu điện thoại của Hứa Mặc đi.

Mà chính chị ta cũng từng làm qua chuyện đó một lần.

Còn nhớ rõ hai năm trước, em trai Hứa Tuấn Triết của chị ta nghịch lửa trong sân, lại khiến sân bốc cháy, đốt mất cây nho mà bố mẹ yêu thích nhất. Hứa Tuấn Triết vô cùng sợ hãi, tìm chị ta giúp đỡ, muốn chị ta nói là Hứa Mặc làm.

Hứa Uyển Đình bất đắc dĩ đi tìm Hứa Mặc thương lượng, khiến Hứa Mặc thừa nhận.

Khi đó Hứa Mặc không có đồng ý, chỉ một mực im lặng. Về sau, Hứa Uyển Đình nói sẽ dẫn hắn đến công ty xem một chút, lại có thể đến san sẻ giúp chị ta cùng em trai, Hứa Mặc mới thật vui vẻ mà đồng ý.

Cuối cùng, Hứa Mặc bị bố mẹ hung hăng đánh một trận, còn phạt đứng suốt hai giờ đồng hồ.

Lúc kết thúc, Hứa Mặc còn rất cao hứng tìm tới chị ta, nói rằng hắn không sao hết.

Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy người này thật thấp kém, khôi hài nên đã chụp lại một màn này, gửi lên nhóm WeChat để mấy chị em xem. Kết quả không có gì bất ngờ, toàn bộ đám chị em đều ồn ào cười to!

Lúc này, Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy cả người đều đang run rẩy, tay chân lạnh buốt, máu trong cơ thể dường như đông cứng lại!

Từng sợi lông trên người chị ta dựng đứng hết thảy.

Hóa ra là hắn đã biết!

......

Hứa Mặc nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, tìm xe buýt về nhà.

Hứa Uyển Đình không đi theo, trong lòng hắn rất vui vẻ.

“Hứa Mặc, tôm, cua sống quả nhiên lên giá! Hôm nay chúng ta đều bán hết rồi!”

“Ha ha, Hứa Mặc, ngươi quá lợi hại rồi! Quả nhiên dự đoán chính xác!”

Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Đường Lỗi và Cố Hoán Khê, tâm trạng rất vui vẻ.

Tiếp theo lại tiếp tục kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, sau đó phát tài.

Hắn nhanh chóng trở nên bận rộn.

......

Hứa Uyển Đình cũng không biết mình từ bệnh viện trở về nhà bằng cách nào, chị ta chỉ cảm thấy toàn thân như đã đông cứng lại.

Thân là giám đốc điều hành công ty của gia tộc, chị ta tốt nghiệp một trường đại học danh giá, là sinh viên ưu tú đứng đầu. Chị ta luôn nhạy bén, lý trí, hoàn thành công việc cực kì có trật tự, sát phạt quyết đoán, sẽ không bị cảm xúc chi phối hành động.

Nhưng từ khi nào lại biến thành bộ dạng như thế này?

Là vì em ba Hứa Mạn Ny đã đăng video đầu tiên liên quan tới Hứa Mặc lên nhóm chị em sao? Hay là vì cái gì khác?

Hay là nói, trong tiềm thức của chị ta cũng cảm thấy Hứa Mặc không phải là em trai ruột của mình, mà chẳng qua chỉ là một người mình có thể tùy ý trêu đùa, giễu cợt mà thôi!

Chị ta thậm chí không ý thức được mình chưa từng coi trọng hắn, kể cả mấy lần hắn nấu ăn cho mình, mỗi lần nhìn thấy mình, hắn đều sẽ cười, mắt sáng như sao.

Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy hắn là một gánh nặng, là người mà chị ta luôn mong muốn thoát khỏi. Cho dù thỉnh thoảng chị ta trêu chọc một chút, chế giễu một chút cũng không có bất cứ vấn đề gì!

Nhưng bây giờ, chị ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo!

Toàn thân lạnh lẽo thấu xương.

Hứa Uyển Đình thất hồn lạc phách trở về biệt thự nhà họ Hứa.

Lúc này đám người Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh vẫn còn đang trong phòng khách nói chuyện cười, xem ti vi.

Em hai Hứa Tuyết Tuệ, em ba Hứa Mạn Ny cùng em trai Hứa Tuấn Triết của chị ta đều ở đây.

Em tư, em năm có lẽ đã đi làm trở lại.

Công việc của bọn họ tương đối bận rộn.

Con trai của họ đã mất tích bảy tám ngày, người bố Hứa Đức Minh và cả người mẹ Tạ Băng Diễm dường như không có điểm sốt ruột nào, một bộ dáng không chút hoang mang.

Hứa Uyển Đình bỗng nhiên không biết Hứa Mặc ở nhà họ Hứa đến tột cùng là tồn tại như thế nào, trong lòng chị ta có một loại cảm giác không chân thật!

Không phải báo ứng không đến, mà là thời điểm chưa tới. Thời điểm ấy vừa đến, tất thảy quả báo sẽ ứng nghiệm!

Chị ta nhớ đến câu nói này của Hứa Mặc!

“Uyển Đình, ngươi đã đi đâu vậy? Bão tố còn chưa kết thúc đâu!” Nhìn thấy chị ta trở về, Tạ Băng Diễm quay đầu lại hỏi.

Hứa Uyển Đình nhìn bọn họ, mở miệng muốn nói chuyện nhưng đột nhiên điện thoại di động của chị ta lại vang lên!

“Tổng Giám đốc Hứa, đã giải được mật khẩu điện thoại, ngươi có muốn đưa đồ tới không?”

“Đưa tới đi! Ta ở nhà chờ ngươi!”

“Được! Tổng Giám đốc Hứa, ngươi chờ một chút!”

Hứa Uyển Đình cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, kìm nén nước mắt rơi xuống từ khóe mắt: “Ta không sao! Ta chỉ hơi mệt thôi. Ta về phòng nghỉ ngơi trước!”

“Uyển Đình, ngươi không sao chứ?” Bố nhìn thấy sắc mặt chị ta tái nhợt, lo lắng hỏi.