"Cho ta hai cân!"
"Được ạ, ngươi đợi trong chốc lát! Những con cua này đều rất béo, ngươi nhìn xem, con nào cũng nặng lắm!” Hứa Mặc cười nói.
Hôm nay hắn mang đến hơn tám mươi cân tôm, cua tươi và gần như đã bán hết.
Hiện tại hắn đã thu hồi được hơn một nửa vốn, sáng mai hắn có thể bán phần còn lại.
Hôm nay ở chợ không có ai bán tôm sống, cua sống chỉ có hắn bán nên bán rất nhanh.
Sau khi bán hai cân cua cuối cùng, Hứa Mặc lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Hứa Mặc!"
Nhìn thấy Hứa Mặc không để ý tới mình, Hứa Uyển Đình hai mắt đỏ bừng, vội vàng hét lên.
Chị ta không thể tưởng tượng được Hứa Mặc lại làm việc ở một nơi như thế này!
Hứa Mặc ngẩng đầu lên liếc nhìn: “Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn bình tĩnh hỏi trong khi tay vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy hắn ngay cả một câu chị cả cũng không gọi, tim Hứa Uyển Đình như co thắt lại, vội hỏi: "Chúng ta đang tìm ngươi! Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
"Tìm ta? Tìm ta làm gì? Ta rất bận!" Hứa Mặc nói, hắn đặt đồ đạc lên xe kéo nhỏ của mình và định bắt xe buýt về nhà.
Nhà hắn vẫn còn tôm và cua sống, hắn cần phải về cho chúng nó ăn.
"Hứa Mặc, sáu bảy ngày nay đều không thấy tung tích của ngươi, bố mẹ ngươi lo lắng muốn chết. Lẽ nào chúng ta không nên đi tìm ngươi sao? Ngươi theo ta về nhà trước đã!"
Hứa Uyển Đình nhìn thấy Hứa Mặc chuẩn bị rời đi, chị ta vội vàng bước tới nắm lấy tay hắn.
Hứa Mặc lập tức vùng vẫy, hất tay chị ta ra, cười nói: "Cô Hứa, ngươi đang làm gì vậy? Bây giờ ta rất bận, không có thời gian dây dưa với các ngươi đâu. Các ngươi từ đâu đến thì về đó đi!”
"Hứa Mặc, ngươi muốn đi đâu?" Hứa Uyển Đình nhìn thấy Hứa Mặc kéo chiếc xe kéo nhỏ tính đi thì nhanh chóng tiến lên ngăn hắn lại.
"Ta phải đi xe buýt! Ta với ngươi không giống nhau!" Hứa Mặc nhàn nhạt nói: "Tránh ra, ta đang vội!"
"Hứa Mặc, ngươi đừng hòng đi đâu hết! Cùng ta về nhà trước, về nhà nói rõ ràng với bố mẹ ngươi đi!" Hứa Uyển Đình ngăn lại, không chịu thả hắn đi.
Hứa Mặc nhìn chị ta một cái, cười nhạt nói: "Cô Hứa, ngươi đang làm gì vậy? Ta có cha mẹ sao? Không! Ta đã nói rõ rồi! Hơn nữa, ngươi nếu đã tìm được nơi này rồi thì những chuyện này hẳn là ngươi cũng đã hiểu được!"
"Ta vẫn chưa hiểu, bố mẹ ta cũng không hiểu! Bọn họ đều đang tìm ngươi!" Hứa Uyển Đình vội vàng nói.
"Tìm ta?" Hứa Mặc chỉ thấy buồn cười: "Cô Hứa, ngươi nói câu này không thấy ngượng sao? Bỏ đi, ta mệt quá, không muốn dây dưa cùng các ngươi nữa, ta đi trước đây!"
"Hứa Mặc——" Thấy hắn nhất quyết muốn rời đi, Hứa Uyển vội vàng tóm lấy hắn.
Tuy nhiên, chị ta đột nhiên dùng sức, không biết chuyện gì đã xảy ra, chị ta như bị vấp ngã, liền kéo hắn cùng ngã xuống theo.
Hứa Uyển Đình sửng sốt, vội vàng hét lên: "Hứa Mặc?"
Chị ta nhìn kỹ thì thấy Hứa Mặc đã ngất đi trên mặt đất.
"Hứa Mặc, ngươi làm sao vậy? Xe cứu thương! Xe cứu thương!"
Nữ vệ sĩ chạy tới, nhìn thấy liền giật mình, vội vàng gọi xe cấp cứu tới.
Không lâu sau, Hứa Mặc liền được đưa đến bệnh viện, có mấy vị bác sĩ vội vàng đi vào chẩn bệnh.
Hứa Uyển Đình không ngờ được rằng Hứa Mặc sẽ ngất đi, sắc mặt chị ta tái nhợt, lo lắng đợi bên ngoài phòng bệnh.
Lúc này chị ta chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt rét lạnh.
Một lúc sau, bác sĩ chẩn đoán mới bước ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Là ta!” Hứa Uyển Đình vội vàng bước đến.
Bác sĩ liếc nhìn chị ta, cau mày nói: “Không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ không ít đâu! Phần đầu bị nhiễm trùng, vết thương còn chưa khép miệng! Thiếu cân, suy dinh dưỡng nặng, thiếu máu, tim cũng có vấn đề! Ngươi là chị của hắn?”
Hứa Uyển Đình sợ ngây người, không nghĩ tới Hứa Mặc lại có nhiều vấn đề như vậy.
Trước kia ở nhà họ Hứa, hắn chưa bao giờ nói ra nhiều vấn đề như vậy.
“Là, là ta!”
Hứa Uyển Đình cảm giác được nước mắt mình đang rơi xuống.
Chị ta vạn vạn không ngờ được Hứa Mặc ốm yếu như vậy, nhiều bệnh đến nhường ấy!
“Em trai này của ngươi khả năng không giỏi tự chăm sóc bản thân! Vết thương trên đầu hắn đã từ sáu bảy ngày trước, bây giờ lại thêm nhiễm trùng! Gầy yếu, dinh dưỡng không được cung cấp đầy đủ thì chưa nói, phải để hắn ăn ngon một chút, bồi bổ máu, bằng không hắn sẽ lại tiếp tục ngất xỉu vì thiếu máu! Về phần trái tim càng cần phải chăm sóc nhiều hơn, đến cả tạo máu còn không đủ!” Bác sĩ tiếp tục nói, đưa chị ta một cái bảng: “Ký tên đi!”
Hứa Uyển Đình nhìn kĩ, ngậm lấy nước mắt mà ký lên.
Bác sĩ thấy chị ta ký xong liền cầm đồ đạc của mình rời đi.
Hứa Uyển Đình vội vàng mở cửa phòng bệnh rồi đi vào.