Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?

Chương 25: Tên bất hiếu này đã không còn xem ai ra gì nữa rồi (3)

Có lẽ ngày đầu tiên cũng sẽ không thể bán được nhiều như vậy.

Sẽ mất ba đến bốn ngày để bán hết những thứ này.

Hứa Mặc dần trở nên bận rộn hơn.

Bên kia, Hứa Uyển Đình thấy cơn bão gần như đã qua thì có chút lo lắng.

Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đã không còn nóng lòng nữa.

Hứa Tuấn Triết trở về nhà, trong nhà đã có không khí vui vẻ hơn.

Hơn nữa cảnh sát nói Hứa Mặc chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nên Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh cũng không còn lo lắng nữa.

Hứa Uyển Đình đứng trên tầng ba nhìn thấy bố mẹ và các em mình đang nói chuyện, cười đùa và ăn đồ ăn nhẹ dưới phòng khách, trái tim chị ta lại chợt co lại.

Bây giờ Hứa Mặc vẫn còn đang mất tích, bọn họ còn có thể cười được.

Hứa Uyển Đình không quan tâm đến điều này nữa, chị ta lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Alo! Tiểu Húc, ngươi và Tiểu An đến đồn cảnh sát kiểm tra tình hình em trai ta đi. Đúng vậy, một đứa em trai khác của ta, cảnh sát đang điều tra, chính là cục cảnh sát Tình Minh. Ngươi qua đó hỏi một chút, để bọn điều tra, nếu có tin tức gì thì báo ngay cho ta!”

“Vâng!”

Giao cho vệ sĩ đến đồn cảnh sát xong, Hứa Uyển Đình lại gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của mình đến đây, đưa điện thoại cho thư ký để cô ấy đi mở khóa bảo mật.

Chị ta cần biết Hứa Mặc là người như thế nào?

Bốn năm qua, dường như người chị cả như chị ta chưa bao giờ hiểu được hắn!

Giao việc xong, Hứa Uyển Đình đợi một lát.

Chị ta nhìn thấy bố mẹ và các em còn chơi đùa phía dưới, không thể chịu đựng được nữa nên quay lại.

Một lúc sau, có điện thoại đến: "Chị Đình, cảnh sát đã tìm thấy Hứa Mặc rồi, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Hứa Uyển Đình sợ có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, hô hấp có chút gấp gáp.

"Chị Đình, ngươi đến cục công an xem xem! Hứa Mặc chắc chắn sẽ không sao đâu!" Nữ vệ sĩ nghe được Hứa Uyển Đình lo lắng, vội vàng giải thích.

Hứa Uyển Đình sao có thể ngồi yên chứ? Lập tức lái xe đến đồn cảnh sát.

Không lâu sau, chị ta đến đồn cảnh sát, hai nữ vệ sĩ đang đợi ở đó.

Cảnh sát nhanh chóng đưa đoạn video tới cho họ xem. Hứa Uyển Đình xem qua, sắc mặt chị ta cứng đờ, đôi mắt mở to.

Ngay lập tức, chị ta che miệng lại vành mắt đỏ hoe.

"Ở chợ đường An Tây, hắn hiện tại vẫn còn ở đó! Các ngươi có thể đến đó tìm hắn!" Viên cảnh sát nói.

Hứa Uyển Đình cảm thấy mũi mình đau nhức dữ dội.

Chị ta không nói nhiều, nhanh chóng bước ra khỏi đồn cảnh sát, khởi động xe đi đến chợ đường An Tây.

Ở chợ người ra người vào đông đúc, không có chỗ nào đậu xe.

Hứa Uyển Đình chỉ có thể tìm một chỗ dừng xe trước, sau đó mới dẫn theo hai nữ vệ sĩ đi vào trong chợ.

Hứa Uyển Đình là con gái lớn của một gia đình giàu có, đã bao giờ phải đến những nơi như chợ rau này?

Sau khi bước vào, chỉ cảm thấy choáng váng. Xung quanh đều là rác rưởi, bừa bộn, cá tôm chết và ruồi nhặng khắp nơi.

Vì cơn bão vừa đi qua nên chợ đầy lá rụng và rác rưởi, nhớp nháp, ẩm ướt và bốc mùi cá chết, Hứa Uyển Đình gần như muốn nôn ra ngoài.

"Chị Đình, ngươi không sao chứ?" Nữ vệ sĩ nhìn qua, vội vàng hỏi.

Nữ vệ sĩ biết Hứa Uyển Đình chưa bao giờ đến những nơi như vậy.

Đối với một tiểu thư giàu có như Hứa Uyển Đình, các món ăn đều do bảo mẫu chuẩn bị và siêu thị cung cấp.

Làm sao chị ta có cơ hội đến một nơi như thế này?

Hơn nữa nó vừa bẩn thỉu, ẩm ướt và cực kỳ kinh tởm, khi bước vào có thể dẫm phải rất nhiều thứ bẩn thỉu.

Hứa Uyển Đình ngửi thấy mùi bên trong, cảm thấy sắc mặt tái nhợt, bụng cồn cào, đặc biệt là mùi tanh khó chịu.

Chị ta vội vàng lấy khăn giấy ra che miệng mũi rồi bước vào.

“Tôm tươi, cua tươi đây!”

“Bốn mươi hai tệ một cân, bốn mươi hai tệ một cân!”

“Dì ơi, dì muốn ba cân ạ? Chú này muốn mua tôm sao? Nhanh tay nhanh tay! Muộn thêm chút nữa là không còn đâu!”

Hứa Mặc mặc quần đùi, trên tay cầm một cái cân để cân tôm cua cho khách mua.

Có lẽ là trời vẫn đang mưa và cơn bão vẫn chưa dừng hẳn, chợ rất ẩm ướt, trên tóc và quần áo của hắn cũng bị dính vài vết bẩn.

"Nào, nào! Tôm sống, cua sống đây!" Hứa Mặc tiếp tục mời chào khách hàng xung quanh, muốn bán hết mọi thứ trong tay càng sớm càng tốt.

Hứa Uyển Đình bịt mũi và bước tới.

"Chị gái này..." Hứa Mặc ngẩng đầu, có chút giật mình.

Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm vào hắn.

Hứa Mặc đương nhiên nhận ra Hứa Uyển Đình, khẽ cau mày, không biết chị ta đến đây làm gì? Hắn cũng không thèm quan tâm đến chị ta, khi nhìn thấy những khách hàng khác vây quanh mình, hắn vội vàng cười nói: “Cô ơi, ngươi có muốn cua sống không? Ta đảm bảo tươi ngon! Giá chỉ có bốn mươi hai tệ một cân, không đắt đâu ạ!"