Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông

Chương 40:

Vợ lý chính là một người tính cách thẳng thắn, bà giao Ngũ Nha trong lòng mình cho vợ Thuyên Tử rồi đứng dậy, đi lên vài bước, đứng trước mặt Vương thị, chỉ thẳng vào mũi Vương Đại Hoa mà mắng: “Vương Đại Hoa! Ngươi giỏi lắm! Thôn Vương gia các ngươi nuôi ra cái ngữ phá nhà phá của như người lại còn gieo và cho thôn Lý Gia chúng ta, cái ngữ chó chết miệng đầy phân! Ban ngày ban mặt mà ngươi dám ở đây ức hϊếp người khác! Không phân tốt xấu lại còn nói lung tung chuyện của người ta, ngươi không sợ bị lão Diêm Vương cắt lưỡi à!?”

Vương Đại Hoa bị vợ lý chính hung hăng quát thì sợ tới mức rụt lại, sau khi hoảng loạn một chút mới vội vàng ngượng ngùng nói: “Ta... ta có nói gì đâu, ta...”

“Láo toét!” Vợ lý chính tức giận: “Ngươi mà dám chối không nói gì à! Ngươi tưởng tại mọi người bị nghễnh ngãng cả hay sao?!” Vợ lý chính vừa dứt lời, Phương quả phụ còn đang lau nước mắt ở phía sau chợt nhảy tới, xông lên túm lấy tóc của Vương Đại Hoa, tát cho nàng ta hai cái thật mạnh, chửi ầm lên.

“Ta và nát cái miệng của Vương Đại Hoa ngươi! Ta đánh chết cái miệng nát của ngươi! Ta là sao chổi, thế người thì sao? Ngươi là thứ chó chết gì! Phương Thu Quế ta hôm nay dù có chết ở đây cũng phải kéo Vương Đại Hoa ngươi chôn cùng, trừ một mối họa cho thôn Lý Gia chúng ta!”

Phương Thu Quế là tên đầy đủ của Phương quả phụ, tuy bà đáng thương, tốt tính nhưng cũng rất mạnh mẽ, bây giờ chịu ấm ức lớn như vậy thì hận không thể đánh chết Vương thị.

Phụ nữ trong thôn mà cấu xé nhau thì bình thường đàn ông sẽ không xen vào, tuy Tân Đại Tráng xót vợ mình, nhưng vì có lý chính ở đây nên không dám ra tay. Những Phương quả phụ càng lúc càng mạnh tay thì trong lòng hắn ta cũng sốt ruột, hô to: “Đại Hoa còn đang mang thai đấy! Bà làm cái gì vậy?” Nói

xong bèn tiến lên kéo Phương quả phụ ra, Phương quả phụ nhất thời không đứng vững, ngã xuống đất.

Tuy mọi người đều bất mãn với cách làm của Tần Đại Tráng, nhưng đúng là Vương thị đang mang thai, chồng người ta lo cho đứa trẻ trong bụng cũng đúng, nên họ không nói được gì.

Nhưng không ngờ trước đó Vương Đại Hoa không đề phòng nên bị đánh trúng hai lần, trên đầu, trên mặt đau muốn chết, nàng ta cũng bị đánh ngớ cả người nên không đánh lại được, giờ được chồng mình kéo ra thì nhất thời sinh động hẳn lên. Nàng ta vốn là một người phụ nữ đanh đá, chỉ có nàng ta bắt nạt người khác, đâu có ai bắt nạt được nàng ta, thế là nàng ta lập tức xông lên đánh lại.

Sau khi rời khỏi chồng mình thì nàng ta tiến lên, túm lấy tóc Phương quả phụ, lăn lộn với bà. Lúc trước Phương quả phụ bị ngã ra đất nên nhất thời bị rơi xuống thế hạ phong, bị Vương Đại Hoa vừa kéo tóc, vừa cào mặt, còn hung hăng đá mấy cái.

Mọi người không nhìn nổi, cũng tiến lên kéo ra, nhưng không ngờ Vương thì lại ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Thiên lý ở đâu ra? Đánh phụ nữ có thai đây này! Cái đám không có nhân tính chó chết này! Hợp sức lại bắt nạt bà chửa là ta đây! Phương quả phụ, bà là người đáng chém ngàn dao, đã khắc chết chồng, lại làm sẩy con, không ai đưa ma nên bà đỏ mắt, đỏ mắt vì ta có con. Bà là cái đồ đáng chém ngàn dao nên muốn ta bị sẩy thai! Sao tâm địa của bà xấu xa như vậy chứ?”

“Cha! Nương! Đại Tráng, chàng xem vợ chàng bị bắt nạt thế nào kia kìa! Trong bụng ta còn mang thai đứa cháu trai béo mập của Tần gia, nếu bị cái ngữ sao chối này giày vò mà sẩy mất thì làm sao bây giờ!”

Vương thị nói như thật khiến sắc mặt mọi người đen thui, nhưng Vương thị đã mang thai hơn sáu tháng rồi, bụng đã phưỡn ra rất rõ, nhỡ đâu thật sự có chuyện gì sơ suất, bọn họ không ai gánh được. Chính vì thế mọi người không tiến lên phân giải gì nữa, chỉ có thể nhìn Vương thị khóc lóc om sòm ở đó.

Phương quả phụ vô cùng tức giận, nhưng nể tình đứa bé trong bụng Vương thị thì cũng không dám ra tay nữa, chỉ có thể bò dậy khóc hu hu trên vai vợ lý chính.

Một cái tát kia của Tần lão hán tuy rất mạnh, quả thật Tần Ngũ Nha đã bị đánh nổ đom đóm mắt, choáng váng, nhưng cũng không hôn mê thật. Chỉ là nàng thấy lúc này mà không ngất thì còn chờ tới lúc nào nữa, nếu không tỏ ra đáng thương một chút thì cũng có lỗi với cái tát mình chịu. Nghĩ vậy, nàng bèn giả vờ ngất xỉu luôn, trên thực tế thì đang cẩn thận nghe ngóng tiến triển xung quanh.

Vốn nàng nghĩ lý chính và những người phụ nữ này sẽ đòi lại công đạo cho mình, chờ thời cơ chín muồi mình lại giả vờ tỉnh lại, tiếp tục khóc tố cáo tội của Tần lão hán và Vương Đại Hoa, như vậy làm ít mà lại hiệu quả cao, nhưng không ngờ chuyện của Phương quả phụ lại càng lúc càng kịch liệt.