Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông

Chương 39:

Mà lý chính nhất thời nổi giận, trừng mắt nhìn Vương thị, mắng ầm lên: “Vương thị! Nơi này là thôn Lý Gia, há có thể cho phép hạng phụ nữ đanh đá như ngươi nói lung tung! Cả thôn này đều nhìn thấy rõ cả, nếu người cứ nói bậy như thế thì ta sẽ đuổi người khỏi thôn Lý Gia ngay lập tức! Đỡ để cái thứ phá nhà phá của như người làm bại hoại danh tiếng của thôn Lý Gia chúng ta!”

Lý chính đang vào tuổi trung niên, tuy phải gánh vác trách nhiệm làm lý chính, nhưng vẫn không bỏ quên việc đồng áng, thế nên giọng nói vô cùng mạnh mẽ, vang dội, lúc răn dạy người khác cũng hùng hồn vô cùng. Vương thì lập tức sợ hãi, rụt lại vài bước không dám nhúc nhích. Sau khi nàng ta sửng sốt một

Nhưng Phương quả phụ thì gần như đã khóc ngất đi, những câu nói của Vương Đại Hoa giống như con dao đâm vào người bà.

Cả đời này của Phương quả phụ thật sự quá vất vả, đáng thương, một mình sống ở thôn Lý Gia để thủ tiết nên vốn không thiếu những lời đồn nhảm. Thế nhưng hôm nay lại bị chỉ thẳng vào mặt, mắng là sao chổi, khắc chồng, điều này khiến Phương quả phụ còn sống thế nào được nữa!

Năm đó, Phương quả phụ mới mười bảy tuổi, được gả vào thôn Lý Gia, chồng là Lý Đại Toàn cũng là một trong những người làm ruộng rất chăm chỉ của thôn.

Nhưng không ngờ, kết hôn chưa được ba tháng, có một ngày, Lý Đại Toàn vào thị trấn làm thuê cho người ta, kết quả bị chủ nhà bắt đi lính thay. Vừa đi cũng không trở lại, mãi tới khi Liễu Tam què của thôn Liễu Gia trở lại báo tin Lý Đại Toàn đã qua đời.

Lúc Lý Đại Toàn đi, Phương thị đã mang thai một tháng, nhưng vừa nghe tin chồng bị người ta bắt đi đánh giặc thì nhất thời không chịu nổi đả kích mà ngất đi, bị sẩy thai. Mà cha mẹ Lý Đại Toàn cũng vì không chịu nổi đả kích nên cũng lần lượt bị bệnh.

Nhà Lý Đại Toàn chỉ còn lại một mình ông ta có sức lao động, ông ta vừa đi, trong nhà vốn đã chẳng dư dả gì lập tức trở nên đói kém. Trước đó dân chúng trong thôn và tộc trưởng trong tộc ít nhiều còn giúp đỡ một chút, thế nhưng một năm sau, hai ông bà cụ qua đời, chỉ còn lại Phương thì còn trẻ đã phải làm quả phụ, không có chồng, cũng không có con cái, phải thê thảm sống một mình.

Thời buổi này, lúc bắt đi lính đánh trận cũng không phải tùy ý bắt người, triều Đại Lịch, quân hộ là biểu tượng của sự vinh quang, nhất định là tổ tiên có quần hộ mấy đời đều vào quân ngũ thì mới bị chọn sung quân. Tổ tông của nhà Liễu Tam què năm đó đi theo đánh mấy trận để lập nên triều Đại Lịch mới có quân tịch này.

Tuy nói người nhà có quân tịch có thể miễn thuế của một người, hàng năm còn được trợ cấp ba đấu lương thực, nhưng dân chúng làm gì có ai lại tự dưng muốn đi đánh giặc, ít nhiều đều hy vọng được sống cuộc sống yên ổn, an bình.

Về cơ bản, dân chúng trong thôn Lý Gia đều không có quan tịch, chỉ có Vương gia là nhà giàu trên thị trấn, nhờ âm đức của tổ tiên nên trở nên giàu có, không muốn con trai mình chịu khổ, vừa hay bắt được Lý Đại Toàn tới nhà làm việc nên trói ông ta lại, mạo danh đưa đi nhập ngũ. Quan phụ mẫu trên thị trấn nhận được tiền của nhà họ Vương thì đâu thèm để ý nhiều như vậy, sau khi sửa lại hộ tịch của Lý Đại Toàn đã đưa đi luôn, cũng chẳng thèm thông báo cho người Lý gia.

Sau khi cả nhà Lý Đại Toàn biết tin, cha mẹ của Lý Đại Toàn và Phương thì đã không ít lần tới Vương gia trên thị trấn để làm ầm ĩnhưng đều bị đánh đuổi đi ra, lên nha môn kiện mà còn bị quan phủ không phân tốt xấu bắt giam một tháng, vẫn là trong tộc bỏ tiền mới chuộc được ra ngoài.

Từ xưa tới nay, dân không đấu với quan, Phương thị ăn quả đắng, chờ hai ông bà cụ Lý gia qua đời thì cũng để yên.

Chuyện này trôi qua đã hai mươi năm, người ta thường nói vết thương có sâu tới đâu, theo thời gian trôi qua cũng sẽ khép miệng. Nhưng dù có khép miệng thì vẫn để lại sẹo, không phải nói cứ vạch ra là vạch được. Bình thường dùng quần áo che chắn có thể tạm thời lừa người khác không biết, lâu dần cũng tự lừa gạt bản thân quên đi.

Những lời hôm nay của Vương thị như vạch hết xiêm y của Phương quả phụ, vết sẹo sâu tới tận xương kia bị bại lộ trước mặt mọi người giữa ban ngày ban mặt, đây là muốn cái mạng của Phương quả phụ mà.

Trong thôn có không ít người đàm tiếu sau lưng, nhưng xúc phạm trước mặt người khác cũng chỉ có Vương thị. Mấy người phụ nữ quen biết Phương quả phụ đương nhiên cũng không cho Vương thị sắc mặt tốt.