Hôm nay cô nhiều việc nên ngồi lại làm đến hơn 5h30 mới xong, vừa ra tới của thì cũng vừa lúc thấy anh xách đồ ra về.
Nhìn anh có vẻ không thoải mái nên cô lịch sự quan tâm:
"Nhìn anh không ổn lắm, anh bệnh à?"
"Ừm, sáng nay vẫn khỏe, không biết có phải do trưa ăn trúng gì không. Người cứ đờ đờ ra đây. Cả chiều anh không tập trung được."
"Thức ăn ngoài nhiều khi không hợp á, sao anh không tự mang cơm, vừa tiết kiệm lại an tâm"
"Thôi anh nấu ăn tệ lắm, còn khó nuốt hơn"
"Thì anh cứ mang mấy thứ đơn giản thôi, ví dụ rau luộc với thịt kho hay món hấp đồ. Rồi cuối tuần thì thay đổi khẩu vị cũng được."
"Như em nè, buổi tối thì cắm sẵn cơm và kho đồ mặn, sáng dậy có thời gian thì luộc chút rau, không thì mang theo dưa leo hoặc rau sống là xong."
Cô nhiệt tình chia sẻ. Cô cảm thấy mình chỉ mới mang cơm đi làm vài tuần nhưng đã có nhiều kinh nghiệm. Cô còn săn mã giảm giá rong biển và đồ khô ở ngày sale trùng rồi nên vô cùng tiết kiệm.
"Hay em nấu cơm cho anh nhé!" Anh bỗng dừng lại, nhìn cô nói nghiêm túc.
"Dạ?" Cô tưởng mình nghe nhầm.
"Ừm ý anh là em đằng nào cũng mang cơm thì thêm nhiều một chút cho anh. Cuối tháng anh gửi tiền cơm, không, anh sẽ ứng trước luôn. Giờ em đồng ý anh chuyển luôn tiền ăn tháng này nè."
Anh vội vàng nói.
"Dạ không được đâu, em nấu cũng bình thường, lại có gì ăn đó. Có ngày còn dùng mì tôm làm canh, sao dám nhận tiền cơm của anh."
"Thì em cũng nói ăn đồ tự mang đi, ăn gì cũng an tâm hơn mà. Coi như em thương xót tấm thân già độc thân này đi, anh mà ăn ngoài miết sợ ảnh hưởng công việc mất. Rồi như tối nay về cũng sợ không làm nổi, có khi phải trả lại tiền cho người ta mất."
"Nhưng mà.." Cô chần chừ. Anh cũng đáng thương thật.
"Nếu em thấy ngại nhận tiền thì vậy đi, anh gửi em 50% tiền ăn công ty, coi như công em nấu vất vả. Và anh sẽ đảm nhận mua đồ khô với gạo luôn, bữa em chỉ anh cách săn mã giảm giá còn gì, tiện thể thực hành luôn haha."
"Không được, vậy em chỉ cần mua rau thì tốn bao nhiêu đâu. Vậy đi anh mua gạo với đồ khô, em mua rau và nấu, khỏi gửi tiền gì hết."
Cô thấy vậy thì phân chia, quên luôn chuyện mình còn đang phân vân có nấu cho anh không cơ mà.
"Ok, chốt! Tính từ hôm nay nha!"
"Dạ được"
"Nhưng giờ không kịp đặt online, mình ra siêu thị mua đồ luôn nha."
"Không cần đâu, nhà em vẫn còn."
"Không được, đã chốt vậy thì làm chứ anh là người lớn sao ăn chùa của em được. Đi thôi."
Vậy là anh hăm hở ra lấy xe rồi cùng cô đi siêu thị gần nhà cô. Còn cô cứ thế ngây ngốc chạy theo không kịp thắc mắc người lúc nãy than mệt đâu rồi.