Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 6: Chuyện Nhắn Tin

Sáng hôm sau, cô thấy trên bàn làm việc của mình có một ly cà phê sữa đá thì hơi bất ngờ.

“Ủa chị mua dùm em ạ?” Cô vội hỏi chị đồng nghiệp kế bên, hôm qua lúc thấy chị uống cô mới nói rằng buổi sáng bắt đầu bằng một ly cà phê sữa thì quá tuyệt, nên tưởng chị mua dùm.

“Không, nãy chị thấy Tùng mang đến để đó rồi đi thẳng.”

Vậy là cô mở máy nhắn tin cho anh, hỏi giá ly cà phê để chuyển lại tiền thì anh nhắn:

“Không cần đâu! Tiệm cà phê đang có ưu đãi khi mua hai ly, nên anh mua cho bé luôn. Em chẳng phải nói thấy chương trình khuyến mãi thì nhất định phải tận dụng sao haha”

“Dạ vậy cảm ơn anh nhiều. Chúc anh ngày mới nhiều năng lượng”

“À làm việc vui vẻ nha” Anh vội xóa dòng tin đang gõ, gõ lại câu chúc xã giao. Xem ra đoạn đường còn dài lắm.

Đến giờ nghỉ trưa cô theo thường lệ đi thẳng ra phòng nghỉ ngơi cùng ăn cơm với các chị. Công ty hiện đang tu sửa nên căn tin ngừng hoạt động 2 tháng.

Tiền ăn được cộng vào lương cuối tháng, mọi người đều nói như vậy sẽ tiết kiệm hơn. Ở nhà nấu gì mang theo ăn là được, nhưng thường chỉ có nhân viên nữ mang theo cơm còn nhân viên nam thì chọn ăn bên ngoài.

Hôm nay cô nán lại làm cho xong việc nên ra sau, không ngờ lúc ra cửa cũng là lúc anh đi ăn trưa.

“Hi anh,!” Cô vui vẻ chào hỏi.

“Ừm” Anh phải ngồi lại cố tình nghịch điện thoại đợi cô đứng dậy mới vội vàng ra ngoài nhưng giờ lại cũng không biết nói gì.

“Anh tải app hoàn tiền rồi, khi nào em rảnh chỉ anh dùng với. Không hiểu gì hết.”

“Dạ được, vậy tí anh ăn trưa xong quay lại nha.” Dù sao sáng uống ly cà phê cô cũng không buồn ngủ lắm.

“Thôi chiều đi, ăn xong thì ngủ chút đi cho khỏe. Anh đi ăn đây, ăn trưa ngon miệng.” Anh vội chào cô rồi rời đi, anh cần gì chiếm dụng buổi trưa của cô, cái anh muốn lâu dài hơn nhiều.

Buổi chiều tan làm vừa định bổn cũ soạn lại thì cô nói có hẹn đi ăn với các chị trong phòng, vì chỉ toàn đồng nghiệp nữ nên anh cũng không thể mặt dày bám theo, đành nói tối về nhắn tin cũng được.

Không ngờ cô đi ăn vui quá, quên luôn chuyện nhắn tin với anh, cứ thế ăn xong theo các chị đi cà phê tám đủ chuyện, về nhà thì tắm rửa vệ sinh mặt mũi xong đi ngủ luôn, để một chàng trai vừa làm việc vừa ngóng trông điện thoại. Đến 10h hơn vẫn không thấy cô nhắn gì nên anh nhắn:

“Ừm cũng trễ rồi, có gì mai nói nha, anh ngủ đây, chúc em ngủ ngon.”

Đến sáng hôm sau Phương Hà thức dậy mới thấy tin nhắn, cảm giác có lỗi nên cô nhắn lại, xin lỗi vì tối qua không nhắn tin cho anh, chúc anh buổi sáng vui vẻ.

Chiều hôm ấy cô nhiệt tình mang bánh đã mua sẵn ra mời anh ăn, rồi tranh thủ chỉ hết những gì mình biết.

Cô nghĩ từ nay cô và anh sẽ lại như hai đường thẳng song song cùng trong một phòng làm việc rộng lớn.

Không ngờ Tùng như tìm được lối ra, từ hôm ấy cứ sáng nhắn tin chúc buổi sáng tốt lành, tối nhắn tin chúc ngủ ngon, đều như điểm danh vào công ty.

Lúc đầu Phương Hà cũng có chút suy nghĩ, có phải anh thích cô hay không, nhưng rất nhanh cô bỏ qua vấn đề ấy.

Vì anh chỉ nhắn tin chúc mà thôi, tức là sáng nhắn chúc ngày mới tốt lành xong, hết. Cả ngày cắm mặt vào máy tính làm việc, có đυ.ng mặt cô thì chào hỏi như những đồng nghiệp khác.

Tối thì lúc 10h nhắn tin chúc ngủ ngon, cô chúc lại xong thì xong luôn, cuộc hội thoại kết thúc.

Cô nghĩ có lẽ do anh ít bạn bè, gần đây hay nói chuyện với cô nên lịch sự vậy thôi.