Lão Lưu lập tức rút một mã QR từ dưới bàn ra, cười nói: "Một trăm tệ, mời quét mã này."
Thời đại phát triển, ngay cả thầy bói cũng bắt đầu sử dụng thanh toán qua mạng.
Cô gái vừa mở WeChat định quét mã, thì một bàn tay thon dài bỗng chặn lại. Cô gái theo bản năng quay đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo như pha lê.
Ngôn Tích ấn tay cô xuống: "Ông ta lừa cô đấy, đừng vội trả tiền."
Thầy bói Lưu lập tức nổi giận, chỉ vào mũi Ngôn Tích mà mắng: "Thằng nhóc kia, không lo mà học hành đi, đến đây phá rối làm gì? Đừng có nói bậy bạ, tôi bói lúc nào cũng chuẩn cả!"
"Phì!" Cô gái phun một bãi nước bọt vào Lão Lưu: "Tôi biết ngay ông là kẻ lừa đảo, còn muốn lừa tiền tôi, không có cửa đâu!"
Cô gái quay lưng định bỏ đi, nhưng Ngôn Tích vẫn ngăn lại: "Cung phu thê của cô u ám, người bạn đời tương lai của cô sẽ không phải người tốt. Nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp cô bù lại một quẻ."
Cô gái nhìn qua lại giữa Ngôn Tích và Lão Lưu với ánh mắt dò xét: "Cậu thu bao nhiêu?"
Ngôn Tích thản nhiên đáp: "Ba nghìn."
"Cậu không đi cướp luôn đi?!" Cô gái và Lão Lưu cùng đồng thanh hét lên.
"Tôi cứ tưởng cậu giúp tôi là để ngăn tôi bị lừa tiền, hóa ra cậu còn định lừa nhiều hơn nữa à!"
"Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!" Cô gái tức giận quay đầu, giẫm mạnh gót giày cao gót rồi đi thẳng, không ngoái đầu lại.
Thầy bói Lão Lưu tức đến phát điên: "Nhìn xem cậu đã làm gì! Hại tôi mất toi một trăm tệ, thấy cậu là thấy xui xẻo, mau cút đi!"
Ngôn Tích lạnh lùng nhìn qua: "Tôi không tin ông không nhìn thấy cung phu thê của cô ấy u ám. Vì tiền mà nói bừa, ông cũng là người tu đạo, không biết hậu quả của việc này sao?"
Mồ hôi lạnh lập tức chảy ra trên trán Lão Lưu, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng chàng trai trẻ này lại là người trong nghề.
"Nhưng tôi có cách nào đâu." Lão Lưu nhún vai: "Nếu tôi nói thẳng với cô ấy rằng cô ấy và chồng không có kết quả tốt, làm sao cô ấy chịu trả tiền cho tôi?"
"Với lại cũng chỉ là chuyện vợ chồng không hòa thuận thôi, có gì nghiêm trọng đâu." Lão Lưu còn già mồm át lẽ phải: "Trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng không hợp nhau chứ, thêm cô ấy nữa thì đã sao?"
Ngôn Tích quan sát kỹ tướng mạo của Lão Lưu, ngoài việc lừa gạt thì ông ta cũng không làm chuyện gì quá ác độc: "Sau này đừng ăn nói bừa bãi, mọi thứ trên đời đều có liên hệ nhân quả với nhau."
Lão Lưu cau mày ủ rũ: "Giờ cậu nói những điều đó thì có ích gì? Hôm nay tôi ngồi đây cả ngày mới gặp được một người tin tưởng, cuối cùng lại bị cậu dọa chạy mất."
"Tôi sẽ chuyển cho ông một trăm tệ, mượn cái quầy này của ông một lát."
Mắt Lão Lưu sáng lên ngay lập tức, khi thấy một trăm tệ thực sự vào tài khoản, ông ta lập tức tươi cười, cúi đầu nhường chỗ: "Mời, mời ngồi đây."
"Không cần." Ngôn Tích từ chối: "Ông có phấn không?"
"Có chứ, có chứ."
Ngôn Tích lau sạch những chữ viết lộn xộn trên bảng của Lão Lưu, rồi tự tay viết hai chữ "Xem bói" lên. Cậu còn bổ sung thêm một dòng bên dưới: "Mỗi ngày ba quẻ, mỗi quẻ ba nghìn."
Nét chữ trên bảng mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, mang theo một sức mạnh cứng cỏi, mạnh mẽ.
"Đậu má!" Lão Lưu không nhịn được mà buột miệng chửi thề, "Tôi cứ tưởng cậu dọa cô gái kia, hóa ra cậu định làm thật à?"
"Tất nhiên."
Trên cầu người qua lại rất đông, chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến quầy bói của Ngôn Tích. Một đám đông tụ lại, bàn tán xôn xao.
"Trời ạ, ba nghìn tệ một quẻ, khác gì đi cướp đâu?"
"Đắt quá, nhà ai xem bói mà tốn nhiều tiền như vậy? Tôi nhớ ban đầu chỉ có một trăm tệ thôi mà?"
...