Bày Quầy Đoán Mệnh, Vô Tình Phá Đại Án

Chương 5: Lão Lưu bói toán

"Đúng, chính là gã ta." Vụ án của Trương Lâm đã đè nặng trong lòng Triệu Vân Quy hơn một năm nay, dù có biến thành tro thì anh ta vẫn nhận ra gã ta.

Anh ta lập tức lấy còng tay ra, còng Trương Lâm lại rồi giao cho các cảnh sát khác dẫn gã ta đến phòng thẩm vấn.

Triệu Vân Quy mời Ngôn Tích vào phòng tiếp khách.

"Thật sự là cậu bắt được gã ta sao?"

Ngôn Tích ngẩng đầu lên, nghe vậy liền đáp: "Sao, không thấy sao?"

"Không phải vậy," Triệu Vân Quy bật cười: "Chỉ là tôi thấy một học sinh như cậu mà lại bắt được gã ta, có phần quá bất ngờ."

Ngôn Tích mở điện thoại ra, lướt tìm bức ảnh của tờ lệnh truy nã mà cậu đã chụp lại: "Trên này viết rằng nếu tìm được manh mối, bắt được tội phạm thì sẽ có thưởng năm mươi nghìn tệ. Các anh sẽ không nói mà không giữ lời đấy chứ?"

"Đương nhiên là không." Triệu Vân Quy nghiêm mặt lại, tỏ ra chút nghiêm túc hơn: "Chỉ là khoản thưởng này cần phải báo lên trên, khi nào cấp trên duyệt xong thì mới trao cho cậu được."

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Ngôn Tích hơi phiền lòng, cậu không ngờ việc nhận tiền thưởng lại phiền phức như vậy.

Triệu Vân Quy nhận ra sự băn khoăn của cậu, liền hỏi: "Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Không có gì." Ngôn Tích viết thông tin cá nhân của mình ra giấy: "Tôi đi trước đây, khi nào các anh xử lý xong, nhớ chuyển khoản tiền thưởng cho tôi."

Triệu Vân Quy vẫy tay, bật cười: "Được, tôi sẽ nhớ."

Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mai Ngôn Tích phải đến trường học. Sau khi nhà họ Thẩm đón nguyên chủ về, cậu cũng chuyển từ trường làng lên trường ở Giang Thành.

Trường trung học Minh Thành là một trường tư thục, học sinh học ở đây đều là con nhà giàu, mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, vì vậy tất cả học sinh đều học ngoại trú.

Ngôn Tích tra cứu trên điện thoại, khách sạn rẻ nhất gần trường một đêm cũng phải ba trăm tệ, cậu hoàn toàn không có khả năng chi trả.

Cậu cần nghĩ cách kiếm tiền trước đã.

Ngôn Tích đến một cây cầu vượt trong trung tâm thành phố, bên dưới xe cộ qua lại tấp nập, trên cầu người đi bộ đông đúc.

Trên cầu có nhiều quầy hàng nhỏ, từ anh chàng dán màn hình điện thoại, cô gái bán hoa tai và trang sức, đến các bà tự tay bó hoa. Còn có một ông lão bày quầy xem bói.

Lão Lưu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, phía trước đặt một chiếc bàn vuông. Trên mặt bàn trải một tấm khăn có vẽ hình bát quái, phía trên bàn có một tấm bảng nhỏ được dựng đứng, dùng phấn ghi rõ dịch vụ: xem bói, xem phong thủy, xem nhân duyên, giải mộng...

Lão Lưu mặc một bộ đạo bào màu xám đen, để râu dê, phía sau cắm một lá cờ nhỏ, đang nhẹ nhàng bay trong gió.

Ông ta trông giống hệt một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, đủ để lòe bịp người khác. Lúc này, một cô gái mặc áo hồng đang ngồi đối diện ông ta, chìa tay ra để Lão Lưu xem.

Nhưng Ngôn Tích chỉ lướt qua một cái là có thể đoán ra được Lão Lưu này thật sự có chút ít khả năng, nhưng cũng chỉ mới nhập môn mà thôi.

Ngôn Tích có mục tiêu rõ ràng, cậu đi thẳng đến chỗ Lão Lưu.

Lại gần hơn, giọng của Lão Lưu cũng trở nên rõ ràng: "Cô gái à, tôi xem tướng tay của cô là người có phúc. Bạn trai của cô có gia đình khá giả, chỉ cần cô lấy anh ta, đảm bảo cả đời sau sẽ không lo thiếu thốn gì."

Hóa ra cô gái này đến để xem bói nhân duyên.

Người bình thường nghe thầy bói nói vậy chắc chắn sẽ vui mừng ra mặt, nhưng cô gái này lại vẫn giữ vẻ mặt đầy lo lắng: "Ông chắc chắn là ông nói đúng chứ?"

Lão Lưu vuốt chòm râu dê của mình, nheo mắt: "Tôi xem bói đã mấy chục năm rồi, chưa bao giờ sai sót, cô mà không tin quẻ này, tôi sẽ xem miễn phí cho cô luôn!"

Nghe Lão Lưu nói vậy, nét mặt căng thẳng của cô gái có vẻ dịu đi phần nào. Cô ấy lấy điện thoại ra: "Thanh toán thế nào?"