Chu Tự cúi xuống đi giày cho cậu, sau đó quay lưng lại, đưa tay vòng ra phía sau.
Tô Ôn Ngọc hiểu, ý hắn là muốn cõng cậu.
Không phải lần đầu tiên được Chu Tự cõng, Tô Ôn Ngọc thành thạo leo lên người hắn, còn tự điều chỉnh vị trí để Chu Tự có thể đỡ chân mình dễ dàng hơn.
"Phải đi đến bệnh viện à?" Tô Ôn Ngọc hỏi.
"Không cần đâu, cậu không bị tổn thương xương hay dây chằng, chỉ là trật chân nhẹ thôi. Đến phòng y tế mua ít thuốc làm tan máu bầm là được." Chu Tự nói.
Tô Ôn Ngọc đáp "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Chu Tự cõng cậu xuống cầu thang. Vừa ra khỏi khu ký túc xá, cả hai đã thu hút sự chú ý của không ít bạn học.
Hiện giờ cả hai người đều khá nổi tiếng trên diễn đàn trường, dù sao thì sự kiện thiếu gia thật giả trước đó còn lên cả hot search. Hơn nữa, với ngoại hình nổi bật của hai người họ, không ít bạn học đã nhận ra.
Sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt đám sinh viên, khó mà che giấu được.
Sao lại thế này?
Thiếu gia thật lại cõng thiếu gia giả ra ngoài?
Họ học đến mụ mị đầu óc rồi sao? Hay nhìn lầm rồi?
Tô Ôn Ngọc vòng tay qua cổ Chu Tự, nhạy cảm nhận ra rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, không khỏi cúi đầu, chôn mặt mình vào cổ Chu Tự.
Chu Tự thở dồn dập, nhíu mày: "Tôi cõng cậu đến phòng y tế, chứ không phải để cậu thừa cơ sàm sỡ tôi."
Tô Ôn Ngọc nghe thấy 520 lại thông báo giá trị phản diện tăng lên, lập tức ngẩng mặt lên, giải thích: "Em không có ý sàm sỡ anh."
Chu Tự không tin.
Vừa rồi môi của cậu suýt nữa chạm vào cổ hắn, vậy mà còn nói không phải sàm sỡ.
Nếu không vì thân phận "em trai", chắc chắn hắn đã vứt cậu xuống rồi.
-
Chu Tự lạnh mặt cõng Tô Ôn Ngọc đến phòng y tế, nhờ giáo viên y tế kiểm tra.
Cuối cùng, khi chắc chắn những vết thương trông nghiêm trọng không có vấn đề gì, hắn lấy một ít thuốc xịt làm tan máu bầm, rồi lại cõng Tô Ôn Ngọc trở về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, Chu Tự thạo tay đặt cậu ngồi trên bàn, bật đèn trong phòng, cầm túi nilon trong tay cậu, lấy thuốc để bôi.
Tô Ôn Ngọc cũng không đòi tự làm, ngoan ngoãn giơ tay để hắn xịt thuốc, còn xắn quần lên đến đầu gối để xem vết bầm.
Chu Tự dùng thuốc xịt lên mắt cá chân và chân của cậu, nơi bị ngã trông có vẻ nặng, rồi lấy thêm thuốc khử trùng xịt lên chỗ xước trên cùi chỏ.
Tay giơ lên của Tô Ôn Ngọc khẽ run, không ngờ thuốc xịt vào vết thương lại rát như vậy.
Chu Tự cất hết thuốc vào một chiếc hộp nhỏ, nói: "Xong rồi, thả tay xuống đi."
Tô Ôn Ngọc hạ tay xuống.
Chu Tự nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, nhướng mày: "Sao thế, còn sợ tôi giận à?"
Tô Ôn Ngọc liên tục lắc đầu.
Sợ cũng không dám nhận.
"Được rồi, lần này ngã rồi thì lần sau nhớ cẩn thận hơn." Chu Tự nhẹ nhàng búng vào trán cậu: "Bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng, khoảng một tuần sẽ khỏi. Thời gian này cậu ở trong ký túc xá phải ngoan."
Với Chu Tự, đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong tuần này.
Ít nhất không phải lo Tô Ôn Ngọc nửa đêm bò vào giường hắn.
Nghe thấy 520 báo giá trị phản diện ngừng tăng, Tô Ôn Ngọc cũng nhẹ nhõm phần nào.
Giá trị phản diện đã tăng từ khi cậu bị trật chân đến giờ, tích phân quy đổi được một khoản không nhỏ, khiến 520 hò reo vì "trúng đậm".
520 còn không ngừng khen ngợi trong đầu cậu: [Không hổ là cậu, bị thương để nam chính chăm sóc, giá trị phản diện tăng vùn vụt.]
Tô Ôn Ngọc có miệng khó trả lời, đành che lại lương tâm nhận lời khen đó, ngầm khẳng định mình đúng là kiểu phản diện trời sinh.
Chu Tự đặt hộp thuốc sang một bên, rồi chuyển Tô Ôn Ngọc từ bàn sang ghế ngồi, đề phòng cậu vô ý ngã xuống lần nữa.
Tô Ôn Ngọc tìm tư thế thoải mái trên ghế, đầu ngón chân chạm nhẹ xuống sàn, rồi cầm lấy máy tính bảng đặt ở góc trái trên bàn.
Lúc này, cậu mới có cơ hội nhìn gần bàn học đã được Chu Tự sắp xếp, thật gọn gàng.
Thậm chí vị trí đặt từng món đồ cũng như được sắp xếp cẩn thận.
Ví dụ như chiếc laptop có lẽ sẽ được sử dụng thường xuyên sau khi khai giảng, đặt ngay ngắn trên giá giữa bàn, máy tính bảng bên trái, loa bên phải, lịch nằm giữa laptop và loa.
Ống đựng bút và vài cuốn sách thường dùng đặt ở bên phải, tiện cho tay với tới.
Điều này rất thuận tiện cho Tô Ôn Ngọc đang bị thương ở chân, thậm chí khiến cậu có cảm giác chỉ cần có đồ ăn thức uống, ngồi ở đây cả đời cũng được.
Từ ngăn kéo bên trái, Tô Ôn Ngọc lấy ra tai nghe của mình, đeo lên rồi mở máy tính bảng xem phim truyền hình.
Chẳng mấy chốc, sự chú ý của cậu đã rời khỏi cảm giác đau nhức trên người, cười vui vẻ theo các tình tiết hài hước trong phim.
Chu Tự ngồi trước bàn mình chơi điện thoại, hắn vừa đăng ký tài khoản trên diễn đàn trường bằng mã số sinh viên, thông qua Tieba tìm được diễn đàn tân sinh hay vào, chuẩn bị tìm hiểu thêm thông tin trong trường.
Không ngờ rằng, vừa vào nhóm tân sinh viên, một bức ảnh lập tức được đăng lên.
Chính là lúc hắn cõng Tô Ôn Ngọc đến bệnh viện, còn cậu thì chôn mặt vào cổ hắn.
Ngay sau đó, người đăng ảnh thêm bình luận: [Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy hai thiếu gia này trông... "hơi quá" sao?]
Cả nhóm cùng đồng thanh: [Bạn không phải người duy nhất đâu.]
Chu Tự nhìn từ "hơi quá", nhất thời không hiểu ý nghĩa là gì.
Thế nên hắn hỏi ngay trong nhóm: ["Hơi quá" là sao?]
Một tân sinh viên nhiệt tình giải đáp: [Là cách nói lái, có nghĩa là... gay.]
Chu Tự: “…”
Hắn từ từ đặt điện thoại xuống.
Suýt chút nữa thì bóp nát màn hình rồi.