Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Trong Lễ Trưởng Thành

Tuy rằng việc trùng sinh có phần kỳ quái, nhưng cũng chẳng phải là chuyện không thể chấp nhận được, dẫu sao ở kiếp trước cậu đã hoá thành linh hồn theo sau Lục Thần suốt bảy năm sau tang lễ.

Nghĩ đến Lục Thần, cậu bất giác cau mày.

Cậu ghét Thiên Tân, cũng ghét Triệu Đình.

Một người là bạn thân nhất, còn người kia được coi là đối tác kinh doanh tốt của cậu.

Nhưng Mục Duệ Thần không ngờ rằng hai người họ thực sự đã hợp tác với nhau để đánh cắp kết quả nghiên cứu mà cậu đã đặt bao tâm huyết vào đó, thậm chí còn thiêu chết cậu.

Cũng chính vì những gì hai người này đã làm mà cậu mới có thể hiểu được tâm tư của Lục Thần.

Kể từ sau khi tang lễ diễn ra, linh hồn của cậu dường như bị ràng buộc với Lục Thần, không thể di chuyển ra xa hơn một nghìn mét.

Trong suốt bảy năm, cậu đã chứng kiến

Lục Thần đi từ sa đọa lúc ban đầu cho đến khi dần dần vực dậy tinh thần để tìm ra nguyên nhân về cái chết của cậu, rồi lên kế hoạch phản công báo thù.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn không tin rằng cái chết của cậu là một tai nạn.

Nhìn thấy Lục Thần lấy lại vinh quang, lấy lại mọi thứ vốn thuộc về cậu, Mục Duệ Thần cảm động nhưng tràn ngập nỗi buồn.

Cậu biết rằng Lục Thần không đáng phải làm đến như vậy vì một người đã chết như mình.

Họ Triệu và họ Mục đều là một trong ba gia tộc lớn của Trung Quốc, nên có thể tưởng tượng tầm ảnh hưởng của họ lan rộng đến mức nào.

Lục Thần, người không có gì ngoài công lao, thực sự đã báo thù cho cậu, những khó khăn liên quan không thể đếm xuể chỉ bằng vài từ.

Có lẽ không thể gọi đó là tình yêu, nhưng loại tình cảm mơ hồ ấy lại cứ lớn dần theo từng ngày.

Đôi khi cậu sẽ nghĩ, nếu lúc đó cậu chọn kết hôn, theo tiêu chí chọn bạn đời của bản thân, Lục Thần sẽ lựa chọn đầu tiên của cậu, thì bây giờ sẽ như thế nào?

Ban đầu cậu nghĩ mình sẽ bảo vệ Lục Thần trong hình dạng này đến hết đời, nhưng mọi thứ đã thay đổi vào đêm đó.

Vốn dĩ Triệu Đình phải bị đưa vào nhà tù liên bang, nhưng hắn đã âm thầm ẩn nấp trong nhà họ Lục. Giữa tiếng nổ vang lên, cậu ôm chặt lấy Lục Thần, biết rằng mình thực sự không thể bảo vệ được anh, nhưng cậu vẫn cứ theo bản năng mà làm điều đó.

Khoảnh khắc trước khi linh hồn tan biến, cậu nhìn thấy người âm thầm yêu thương và bảo vệ mình, giờ đây khắp người chỉ toàn là vết thương tích, hô hấp đã ngừng hẳn.

Nghĩ đến đây, một nỗi đau xé lòng lan ra từ trong tâm can cậu.

Tay phải siết chặt lấy áo bên ngực trái, nụ cười trên mặt không còn nữa.

Ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ phản chiếu lên cơ thể người đàn ông trước mặt cậu, sự ấm áp của ánh mặt trời hoàn toàn trái ngược với thân thể đã nguội lạnh.

Thời gian dần trôi qua từng chút một, chàng trai ngồi cạnh cửa sổ đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi cứ như vậy thϊếp đi.

Khoanh tay trên bàn, Mục Duệ Thần nghiêng mặt ngủ thϊếp đi, chiếc mũi thanh tú khẽ động theo từng nhịp thở, làn da trắng trẻo vì ngủ say mà như phảng phất nét hồng hào mịn màng, khiến người ta mê mẩn.

Đây là cảnh tượng mà Mục Duệ Trạch nhìn thấy khi tìm được em trai của mình ở đây.

Anh ấy liếc nhìn những alpha xung quanh đang lén lút ngắm nhìn em trai bảo bối của mình bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó thấp giọng đánh thức Mục Duệ Thần.

“Anh?” Bị đánh thức bất ngờ, trong tình trạng mơ màng chưa tỉnh ngủ, Mục Duệ Thần dụi dụi mắt hỏi với vẻ nghi ngờ: "Anh có thể nhìn thấy em sao?"

“...” Câu hỏi của Mục Duệ Thần khiến Mục Duệ Trạch sững người một lúc, nhưng anh ấy không cảm thấy có gì không ổn, Mục Duệ Trạch đưa tay xoa xoa đỉnh tóc của em trai mình, nhẹ nhàng hỏi: "Ngủ đến sảng rồi?"

“Hì hì, hình như là vậy.” Khi những ký ức ngắt quãng trong giấc mơ của cậu đã dần trở lại đúng hướng, Mục Duệ Thần nhớ ra mình đã được tái sinh.

Cậu cười ngượng ngùng, dùng ngón trỏ gãi gãi má. Đây là động tác thường xuất hiện mỗi khi cậu cảm thấy xấu hổ, Mục Duệ Trạch cũng không để ý.

“Ngủ ngon như một con lợn con. Anh đã gọi cho em mấy lần mà chẳng có phản hồi.”

Hai người sóng vai nhau đi tới cửa, Mục Duệ Trạch trầm giọng trêu chọc.

“Làm gì có.” Mục Duệ Thần liếc nhìn đồng hồ thông minh trên cổ tay, có một chấm cảnh báo đỏ trên mặt đồng hồ màu xanh ngọc lục bảo nổi bật rất rõ ràng: “Tại trước đó ở trong lớp em đã đặt ở chế độ im lặng, sau đó lại quên không chỉnh lại. "

“Ừ, ừ, lợn nhựa, về đến rồi, em nên bắt đầu chuẩn bị đi.”

Sự chuẩn bị mà Mục Duệ Trạch đề cập là chuẩn bị cho lễ trưởng thành, với tư cách là nhân vật chính, Mục Duệ Thần cần phải lên đồ chỉn chu và đẹp mắt, làm quen với danh sách những vị khách sắp tới.

“Em không phải là lợn nhựa.”

Mục Duệ Thần hơi nhăn mũi, có chút bất mãn phản bác, nhưng trong mắt lại có niềm vui khó che giấu.

Sau bảy năm, cuối cùng cậu cũng có thể cãi nhau với anh trai mình một lần nữa.

Trước đây cậu rất ghét việc anh trai gọi mình như vậy, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy thân thiết.

Trong lúc tâm trạng dâng trào, đôi mắt cậu chợt rưng rưng đỏ hoe.

Và thứ cảm xúc ấy chạm đến đỉnh điểm là khi cậu đặt chân vào nhà họ Mục.

“Bảo bối à, có chuyện gì thế này? Sao con lại khóc?”

Phu nhân Mục là Thẩm Lăng Phỉ lập tức lo lắng khi thấy cậu con trai út của bà bật khóc ngay khi bước vào cửa.

“Duệ Trạch, có chuyện gì vậy?”

Vỗ nhẹ lưng Mục Duệ Thần, Thẩm Lăng Phỉ nhìn con trai lớn rồi hỏi.

“Con cũng không biết.” Mục Duệ Trạch lắc đầu, cũng cảm thấy lo lắng, trong lòng lại có chút áy náy.

Chẳng lẽ do anh đã gọi cậu là lợn nhựa rất nhiều lần sao?

“Con không sao, chỉ là con nghĩ đến việc sắp phải kết hôn, có chút nhớ mẹ mà thôi.”

Khóc xong, cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn, Mục Duệ Thần cầm lấy chiếc khăn ấm từ tay người giúp việc đưa tới lau mặt, trong giọng nói có chút ngượng ngùng.

“Cái gì?!” Âm thanh ngạc nhiên đồng loạt phát ra từ Mục Duệ Trạch và Thẩm Lăng Phỉ. Những người hầu xung quanh cùng với quản gia cũng hiện rõ vẻ hoảng hốt.

“Con chắc chắn chứ? Không phải con đã nói cần chậm lại, muốn từ từ hẵng tính sao? Thẩm Lăng Phỉ nghi ngờ hỏi.

“Tối qua chẳng phải em nói không muốn kết hôn quá sớm sao?” Mục Duệ Trạch cũng có vẻ khó hiểu: "Sao chỉ trong một đêm lại đổi ý rồi?"

“Thì bây giờ em chọn người cũng không sao mà?” Mục Duệ Thần chớp mắt, cậu không giải thích thái độ thay đổi của mình mà chỉ ngại ngùng đáp lại.

“Cũng không phải không được.” Mặc dù rất bất ngờ trước sự thay đổi của con trai mình, nhưng vốn dĩ bà hy vọng con trai sẽ chọn người sớm hơn, nên Thẩm Lăng Phỉ cũng không hỏi thêm gì mà chỉ nói: “Vậy lát nữa con hãy quan sát họ thật kỹ, còn về quyết định cuối cùng, thì đợi sau khi ba và anh trai con điều tra thân thế kỹ càng đã nhé?”

“Vâng.”

Ngoan ngoãn gật đầu, Mục Duệ Thần thì thầm trong lòng: "Con muốn Lục Thần."

Không biết tâm ý thực sự của con trai út, Thẩm Lăng Phỉ hài lòng gật đầu.

“Vậy lát nữa em sẽ đi cùng anh một vòng, tìm hiểu sơ qua xem như thế nào.” Mục Duệ Trạch lên tiếng gợi ý, Mục Duệ Thần suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh à, em ở đó thì bọn họ sẽ căng thẳng đấy, tốt nhất anh nên đi một mình đi.” Cậu nhún vai, làm mặt quỷ lè lưỡi với Mục Duệ Trạch.

Nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của cậu, hai mẹ con nhà họ Mục lắc đầu, ngoài mặt tỏ vẻ bất lực nhưng trong lòng lại thấy yên tâm.

Vừa rồi Mục Duệ Thần bất ngờ khóc một trận thực sự khiến họ hoảng sợ, nhưng may mắn thay, giờ cậu đã hồi phục tinh thần.

Mục Duệ Trạch vẫn đang bận, trong khi Mục Duệ Thần đi theo Thẩm Lăng Phỉ để học qua một số nghi thức về thủ tục tối nay cũng như những vấn đề khác.

Buổi tiệc được ấn định vào lúc sáu giờ tối.

Khi màn đêm buông xuống, đủ loại siêu xe sang trọng tiến vào trước đại sảnh của khách sạn năm sao sa hoa, cao cấp nhất trung tâm thành phố, rất nhiều phóng viên truyền thông tụ tập quanh cửa.

Người đi đường chưa hiểu chuyện gì thì tò mò nhìn vào cảnh tượng này, lẩm bẩm không biết là ngôi sao hạng A nào đến? Những người biết chuyện thì chỉ cười khẩy, trong liên bang có ai đủ sức thu hút nhiều nhân vật quyền quý đến vậy? Không thấy mấy người kia đều là những ông lớn quen thuộc thường xuất hiện trên các tin tức của chính phủ sao?

Khách sạn Tinh Tú thuộc sản nghiệp của nhà họ Mục. Đối với bữa tiệc mừng trưởng thành của tiểu thiếu gia bảo bối của gia đình, đương nhiên là sẽ được tổ chức tại đây, tối nay chỉ phục vụ Mục Duệ Thần.

Mục Duệ Thần với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay đã đến khách sạn sớm. Bữa tiệc được tổ chức trên tầng bảy của khách sạn, các bức tường xung quanh và trần nhà đều được làm bằng kính, sau khi đóng hệ thống che nắng phía trên, khung cảnh tuyệt đẹp của bầu trời đêm đầy sao chỉ cần ngẩng đầu lên là có một cái nhìn toàn cảnh.

Dù là thiết kế toàn kính nhưng không thể thiếu những chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo. Hàng chục chiếc đèn pha lê với nhiều kích cỡ khác nhau được đặt so le trên trần kính, tạo nên không gian lãng mạn dưới bầu trời đêm.

Chẳng trách có rất nhiều cặp đôi thích tổ chức đám cưới ở đây.

Mục Duệ Thần nhìn cảnh này, trong lòng thở dài.

Mục Duệ Thần đi theo bố mẹ chào đón khách, với độ khiêm tốn và lịch sự của cậu đã khiến mọi người không ngớt lời khen ngợi.

Khi thời gian trôi qua, cảm giác mặt mình sắp cứng đờ vì cười, cuối cùng cậu cũng tìm được người mà bản thân cậu muốn gặp nhất đêm nay.

Khoác trên mình bộ âu phục đen với áo sơ mi trắng, đôi khuy măng sét màu xanh ngọc lục dưới ánh đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ, quả thực rất đẹp.

Mục Duệ Thần nhìn người xuất hiện trong tầm mắt cậu, thầm nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, sau khi xin phép ba mẹ, cậu từng bước tiến về phía người đó.

“Tiểu tử nhà ông hình như nóng ruột quá rồi nhỉ?” Chủ tịch Tần Trân, người đứng đầu gia tộc Tần, đã thân quen với nhà họ Mục từ lâu, lên tiếng trêu chọc.

Tần Trân và Mục Hách Nhiên lớn lên cùng nhau, hai cậu bé nhà họ Mục trong mắt ông ta cũng giống như con ruột của mình, vì vậy nên lời nói có phần thân thiết, thoải mái hơn nhiều so với những người khác.

“Chỉ là định tìm hiểu trước một chút thôi.” Thẩm Lăng Phỉ nghe vậy thì che miệng cười nói.

“Con cái lớn rồi cũng chẳng thể giữ lại bên mình được nữa.” Đối mặt với lời đùa vui của ông bạn thân, Mục Hách Nhiên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi những người lớn trong nhà vẫn còn đứng ở kia trêu ghẹo, Mục Duệ Thần đã bước tới trước mặt người mình thầm thương.

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, em là Mục Duệ Thần.”

Suy nghĩ không biết bao nhiêu lời chào trong đầu, vậy mà lúc mở miệng chỉ nói được câu bình thường đến độ không thể bình thường hơn, Mục Duệ Thần thực sự chỉ muốn đưa tay lên vỗ trán mình.