Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 2: Gặp Lại Bạch Liên Hoa

“Thiếu gia Duệ Thần, cậu thật sự muốn từ chối sao?” Omega kia hơi nhíu mày, có chút không tán thành nói: "Mặc dù tôi không biết trong danh sách có ai, nhưng có thể chọn sớm vẫn là tốt hơn. Nếu cậu không muốn kết hôn ngay, vậy thì đính hôn trước cũng được.”

Nghe những lời này, Mục Duệ Thần không bỏ lỡ vẻ cứng ngắc trên mặt Thiên Tân.

Ngay sau đó, một số omega xung quanh cậu bắt đầu gợi ý vài mẹo chọn chồng mà họ biết.

Hầu hết các omega có thể theo học ở trường quân sự thuộc liên bang thì điều kiện gia đình ít nhiều cũng không hề đơn giản, chắc hẳn sẽ có vài người quen biết những omega cấp A trở lên. Họ nói chuyện với nhau, bầu không khí trong chốc lát cũng dần sôi nổi hơn.

Haz… Những người này cũng không tính là bạn bè chơi thân thiết với nhau, vậy mà lại đưa ra được những lời khuyên khuyên chân thành đến thế, trong khi người bạn được khuyên thì vẫn một mực “từ chối kết hôn", “dù sao cũng có tận ba cơ hội”.

Mím môi như thể đang nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị, Mục Duệ Thần nhìn omega lên tiếng trước, đồng thời lấy lại thông tin từ trí nhớ của mình.

Lucia Izawa là một nữ omega cấp B. Cô ta là con gái thứ hai trong một gia đình nhỏ, thuộc sinh viên năm thứ hai chuyên ngành cổ ngữ. Cô ta có một người anh trai, tình cờ anh trai của cô ta lại là phụ tá của anh trai Mục Duệ Thần.

“Lucia.” Mục Duệ Thần nhìn về phía Lucia và gọi.

Dường như cô ta không ngờ rằng cậu sẽ nhớ tên mình, đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ta run lên vì kích động.

“Tối nay cùng đi đi, anh trai tôi có mời cả anh trai cậu.”

Đây không phải là lời nói dối, Mục Duệ Thần nhớ rằng cậu đã gặp người phụ tá trong bữa tiệc lễ trưởng thành.

Người đó gây ấn tượng bởi mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời.

“Có thật sự là được không?” Giọng nói cao vυ't đủ để thấy cô ta hào hứng đến mức nào.

“Tất nhiên.” Mục Duệ Thần gật đầu trả lời.

Giữa những tiếng cảm thán xung quanh, cậu nhìn về phía Thiên Tân, bắt gặp khuôn mặt lơ đãng của cậu ta.

“Sao vậy? Không thoải mái à?”

Chỉ vì cậu mời một người bạn khác, mà cậu ta lại làm như bản thân bị bắt nạt.

Đời trước cũng vậy, mỗi khi cậu nói chuyện với những người bạn học khác, sẽ đều xuất hiện tình huống tương tự như này.

Cậu cho rằng mình trò chuyện quá vui vẻ với đối phương, vô tình phớt lờ Thiên Tân, dù sao thì cậu ta cũng là người bạn đầu tiên mà cậu kết bạn một cách chân thành, vậy nên cậu vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của Thiên Tân.

Hơn nữa, bản thân cậu cũng không quan tâm nhiều đến các mối quan hệ xung quanh, nên dần dần cũng không làm quen hay kết giao với những bạn khác nữa.

“Không có.” Thiên Tân lắc đầu nói, nhưng nụ cười trên mặt lại có vẻ gượng ép.

Thiên Tân thực sự không ngờ Mục Duệ Thần lại mời Lucia.

Cậu ta luôn coi mình là người bạn duy nhất của Mục Duệ Thần, nhưng giờ đây lại đột nhiên xuất hiện thêm một người khác.

Khó khăn lắm cậu ta mới kết thân được với Mục Duệ Thần, nếu không với một đứa con ngoài giá thú, lại là omega cấp C như cậu ta, thì cậu ta sẽ chẳng bao giờ nhận được bất cứ thứ gì, dù chỉ là một cái liếc mắt của người cha “tốt" kia.

Việc có thể tham gia các lớp học tại học viện Quân sự của Đế Quốc là nhờ sự quan tâm đặc biệt của Mục Duệ Thần dành cho cậu ta, vì vậy Thiên Tân sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hoại điều này.

“Trông cậu không được khỏe lắm, dù sao buổi chiều cũng không có tiết học, cậu đi ngủ trưa một lát đi.”

Tạm thời chưa muốn trở mặt với Thiên Tân, Mục Duệ Thần vẫn tiếp tục quan tâm đến cậu ta như một người bạn tốt.

“Được rồi, vậy tôi về ký túc xá ngủ một giấc.” Cảm nhận được trong lời nói của Mục Duệ Thần có sự lo lắng cùng khẩn trương, Thiên Tân mới có chút yên tâm.

“Tôi đưa cậu về."

Những người xung quanh vẫn đang hào hứng tám chuyện mà chưa nhận ra động tĩnh bên này.

Mặc dù bản thân không được mời, nhưng lý do thì mọi người đều nghe thấy. Lucia được mời là vì có anh trai làm phụ tá, một vài omega không giấu nổi sự ghen tị, nhưng cũng có mấy người cho Lucia lời khuyên về trang phục dự tiệc.

Cả hai vẫy chào bọn họ rồi cùng nhau rời đi.

Sau khi đưa Thiên Tân trở lại ký túc xá, Mục Duệ Thần đi đến thư viện của trường.

Cậu thường chọn một hoặc hai cuốn sách liên quan đến cơ khí, nhưng hôm nay cậu chỉ gọi một tách cà phê. Mục Duệ Thần mỉm cười với người thủ thư đang nghi ngờ nhìn mình, rồi tìm một nơi kín đáo để ngồi xuống.

Mọi chuyện đến quá đột ngột, cậu phải tập trung suy nghĩ.