Vừa mới chuẩn bị thoả đáng, bên ngoài đã có tiếng bước chân vội vã, Phàn Thừa nổi giận, mở miệng định mắng —— Cái thằng ranh con nào dám phạm vào kiêng kị của nha môn, sáng sớm đã vội vội vàng vàng như vậy, hôm nay nhất định không sống yên ổn được nữa!
Thấy rõ người đến sau, nửa câu mắng nghẹn lại trong họng.
Phàn Thừa đổi sang cười gượng: “A Thanh? Sao lại là ngươi? Tiểu Thôi đại nhân muốn tìm thứ gì sao?”
A Thanh nhìn quanh trái phải không thấy ai bên ngoài, cũng không thất vọng, cười nói với hắn: “Phàn lục sự thu xếp công việc đi, hôm nay đại nhân muốn đi một chuyến đến huyện Vạn Niên, xe ngựa đang chờ ngoài kia.”
Vụ án của Đào Thất Nương trước đây không phải do hắn theo dõi, hôm nay lại không thấy Khâu thư lại và Tuân lục sự đâu. Phàn Thừa trong lòng thầm nghĩ xui xẻo, biết vậy đã không đến sớm như vậy, quả nhiên không được sống yên ổn.
Nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Được, chờ ta một lát.”
Phàn Thừa mang theo sổ sách và bút mực ghi chép ra ngoài, rồi cùng A Thanh đi vòng ra cửa sau của huyện nha, xe ngựa công vụ của nha môn dừng ngay trước cửa.
Đi cùng xe với trưởng quan, dù là da mặt dày, Phàn Thừa cũng không tránh khỏi có chút bối rối, lúc đầu lên xe còn lúng ta lúng túng chắp tay trước ngực hành lễ với Thôi Tuyên.
Thôi Tuyên đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Hôm nay đến sớm.”
Theo tác phong thường ngày của Phàn Thừa, hắn là người luôn đến đúng giờ.
Phàn Thừa thẹn thùng: “Hạ quan, hạ quan hôm nay dậy sớm…”
Thôi Tuyên lại nhắm mắt.
Không lâu sau, Phàn Thừa không kìm được hỏi: “Tiểu Thôi đại nhân, chúng ta đi tìm Quách đại nhân sao?”
Thôi Tuyên không mở mắt, ngữ khí nhạt nhẽo: “Đi đến Đôn Nghĩa phường.”
Thôi Tuyên dự định đến nhà Mạnh Đại Nương, từ hiện trường vụ án xem xét kỹ hơn xem có manh mối nào bị bỏ sót không.
Canh giờ còn sớm, cổng phường vừa mới mở ra, nhiều người đang xếp hàng chờ ra ngoài để làm việc.
Người dân Trường Thọ phường rất tự giác, thấy xe của quan phủ liền tự động tránh đường.
Xe ngựa đi qua, rèm quanh xe bị gió thổi tung, lộ ra một góc áo của người ngồi bên trong.
Thẩm Triêu Doanh mắt tinh, trong lúc thu tiền vẫn nhìn rõ bên trong là vị quan huyện trẻ tuổi của Trường An.
Nàng thấy rõ, những cư dân Trường Thọ phường quen thuộc với Thôi Tuyên tự nhiên cũng nhìn rõ.
Khi xe ngựa đi qua, vài người tò mò bắt đầu bàn tán:
“Vừa rồi là Tiểu Thôi đại nhân? Mấy ngày nay ta luôn thấy ngài ấy ra ngoài làm việc từ sáng sớm, chậc chậc, thật là vất vả.”
“Nghe nói chưa? Mấy ngày trước ở ngõ Hạnh Hoa có người chết… Vi mỗ đoán vẫn là vì chuyện đó.”