"Các thúc bá nếu thấy ngon, sau này cũng có thể mang đậu nành đến đổi đậu phụ."
Thợ mộc nghe xong mắt sáng lên: "Đổi như nào?"
"Một cân đậu nành đổi một cân đậu phụ, nếu không có đậu nành, sáu văn tiền một cân cũng có thể mua trực tiếp." Một cân đậu nành có thể làm ra năm sáu cân đậu phụ, giá này chắc chắn không lỗ.
Đậu nành giá thị trường sáu mươi văn một đấu, một đấu đậu nành khoảng mười một cân, tức là một cân đậu nành khoảng hơn năm văn tiền.
Sáu văn tiền không rẻ, nhưng nhà nào cũng có đậu nành, mang đậu nành đến đổi thì có vẻ rẻ hơn nhiều.
"Được được được, đến lúc đó tiểu lang làm đậu phụ, nhớ báo trước cho chúng ta nhé."
Lục Dao cười nói: "Đến lúc đó mong các thúc bá ủng hộ nhiều ạ."
Thợ mộc huých khuỷu tay vào Triệu Bắc Xuyên nhỏ giọng nói: "Ngươi thật có phúc, cưới được phu lang vừa đảm đang vừa hiền lành."
Triệu Bắc Xuyên ậm ừ đáp lại, cắm cúi ăn cơm.
Người xây nhà đông, tốc độ liền nhanh, mọi người đều là người thật thà, sẽ không vì muốn lấy thêm tiền công một ngày mà lười biếng.
Mất ba ngày đã làm xong móng, tiếp theo là công đoạn dài đằng đẵng đắp gạch sống.
Gạch sống là gạch làm bằng đất sét, dùng để xây dựng kết cấu chính của ngôi nhà.
Gạch sống dùng để xây nhà cần phải dùng đất sét có độ kết dính cao, vừa vặn ở phía sau núi có một dốc đất vàng, phần lớn nhà trong thôn xây nhà đều đến đó lấy đất đắp gạch.
Đắp gạch là một công việc vô cùng mệt nhọc và tỉ mỉ, trước tiên phải chuẩn bị một tấm đá phiến phẳng dài hai thước rưỡi, rộng một thước rưỡi để làm nền, đặt khuôn gạch lên trên.
Khuôn gạch thường được làm bằng gỗ cứng như gỗ du, gỗ sồi, gỗ hồng. Chia làm khuôn to và khuôn nhỏ, khuôn to bên trong dài một thước hai tấc, rộng tám tấc, dày ba tấc. Khuôn nhỏ dài một thước, rộng sáu tấc, dày ba tấc.
Hai bên khuôn gạch được cố định, một bên phải có độ lỏng nhất định, cách nhau hai tấc đặt một tấm chắn, như vậy mới có thể lấy gạch ra hoàn chỉnh.
Ngoài ra, còn phải chuẩn bị một chày đá đường kính hơn mười phân và tro củi đã cháy hết. Trước khi cho đất sét vào khuôn, rắc tro củi vào bốn góc của khuôn để tránh đất dính vào khuôn khó lấy ra.
Dân gian còn có câu đồng dao miêu tả việc đắp gạch: "Ba lần lật một khuôn, hai mươi tư nhát chày, cúi người bê một cái, cố gắng đắp năm nghìn." Năm nghìn này nghĩa là, đại khái năm nghìn viên gạch sống là đủ xây một gian nhà.
Gạch sống đắp xong vuông vức, nặng hơn hai mươi cân, thanh niên trai tráng một ngày có thể đắp bốn trăm viên, người lớn tuổi như Lục phụ thì một ngày nhiều nhất ba trăm viên.
Lục Lâm bị tật ở chân, không làm được việc nặng như vậy, chỉ có thể ngồi bên cạnh giúp cưa gỗ.
Dụng cụ đắp gạch nhà họ Lục đều có, nhà những người đến giúp cũng có, mang đến dùng luôn vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ công sức, không cần phải làm lại.
Triệu Bắc Xuyên là lần đầu tiên đắp gạch, sức lực của hắn coi như đã tìm được chỗ sử dụng, một ngày có thể đắp hơn sáu trăm viên, đây là còn chưa quen tay, nếu quen rồi ít nhất cũng phải bảy trăm viên!
Gạch sống đắp xong có một nhược điểm, chính là rất sợ nước mưa, một khi bị ướt thì gạch sẽ dính vào nhau, uổng công vô ích.
Cho nên mấy ngày nay, ban đêm Triệu Bắc Xuyên đều không ngủ ở nhà họ Điền, hắn trải một tấm chiếu trong sân nhà mình, nếu trời mưa thì lập tức dùng chiếu rơm che gạch lại.
Buổi tối tan ca, mọi người đều về nhà riêng, chỉ còn lại Triệu Bắc Xuyên vẫn đang đắp gạch.
Hắn hai tay nắm chày đá, không ngừng giã xuống, cánh tay rắn chắc như có sức mạnh vô tận, mỗi lần giã xuống đều phát ra tiếng động trầm đυ.c.
Ánh hoàng hôn nhuộm một viền vàng lên người hắn, mồ hôi theo từng nhịp động rơi xuống, Lục Dao đến lúc nhìn thấy chính là khung cảnh như vậy, cậu bước chậm lại lặng lẽ thưởng thức.
Trước đây cậu không hiểu tại sao nhiều người lại thích bức tượng David của Michelangelo đến vậy. Bây giờ đột nhiên hiểu ra, thân hình cường tráng hoàn mỹ này thật sự khiến người ta say mê.
"Cậu đến rồi." Triệu Bắc Xuyên đặt chày đá xuống, im lặng nhìn cậu.
Lục Dao giật mình, vội vàng cúi đầu, cảm giác máu dồn lên mặt. "Cơm chín rồi."
Triệu Bắc Xuyên lau mồ hôi trên mặt, đi đến bên chum nước múc một gáo, rửa sạch đất cát trên tay.
Hai người một trước một sau trở về nhà bên cạnh, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng Triệu Tiểu Niên cãi nhau và tiếng Tiểu Đậu khóc.
Lục Dao vội vàng chạy vào, vừa vào phòng đã thấy Triệu Tiểu Niên và Điền Đại Tráng giằng co nhau, Tiểu Đậu ở bên cạnh lo lắng lau nước mắt.
"Nhanh buông ra, sao lại đánh nhau rồi?" Lúc nãy ra ngoài, ba đứa trẻ còn chơi với nhau rất vui vẻ, sao chớp mắt một cái đã đánh nhau rồi.
"Không buông, không buông, ta đánh chết hắn!" Mặt Triệu Tiểu Niên đỏ bừng, một chân đè lên người Điền Đại Tráng, hai tay nắm chặt tóc hắn.