"Nó thế nào cha còn không biết sao? Nếu không phải tính cách không tốt thì làm sao có thể ế đến giờ, còn luôn mơ tưởng làm cử nhân..."
"Bốp!" Lục mẫu đấm Lục Quảng Sinh một cái, "Đủ rồi đấy!"
Uống chút rượu vào là không biết mình họ gì nữa, suýt chút nữa đã nói ra chuyện cũ của con trai.
Lục Quảng Sinh sững người, nhớ ra chuyện này không thể nói, xua tay, "Thôi không nói nữa, đều tại rượu cả."
Uống rượu xong, Lục mẫu liền kéo ông về, Lục Dao đang ở nhờ nhà người ta, cũng không tiện giữ hai người lại, chỉ đành tiễn ra cửa.
Đến đầu làng, Lục mẫu không cho cậu tiễn nữa, nắm tay Lục Dao hỏi: "Con và tú tài ở trấn trên thực sự đã dứt khoát rồi chứ?"
"Vâng, lần trước con đã nói rõ với hắn rồi."
"Chuyện này con đừng nói với Đại Xuyên, dù đàn ông có bao dung đến đâu cũng sẽ để bụng chuyện này."
"Con biết."
Lục mẫu lại lấy xâu tiền trong ngực ra nhét vào tay cậu, "Số tiền này con cầm lấy mà dùng, xây nhà sắm sửa đồ đạc đều cần tiền, không đủ thì cũng đừng về nhà vay, để tẩu tử con nhìn thấy lại sinh sự."
"Vâng, con hiểu."
Chương 20
Tiễn hai vị phụ lão đi khuất bóng, Lục Dao mới xoay người trở về.
Đi tới cổng lớn, cậu thấy Triệu Bắc Xuyên đang ngồi xổm trong sân rửa bát. Hắn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, tấm lưng rộng cùng vòng eo thon gọn khỏe khoắn trông thật mạnh mẽ...
Lục Dao không khỏi đỏ mặt. Nói ra thì hai người bọn họ đã là phu phu danh chính ngôn thuận, nhưng vẫn chưa động phòng.
Một là điều kiện không cho phép, mang theo hai đứa nhỏ sống nhờ nhà người ta, căn bản không có cơ hội ở riêng. Hai là Triệu Bắc Xuyên dường như rất lạnh nhạt với cậu, gần như chẳng nói năng gì.
Là hắn chưa thông suốt, hay là không vừa mắt cậu?
Triệu Bắc Xuyên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: "Về rồi à."
"Ừm, bát để đó ta rửa cho."
"Rửa xong rồi."
Lúc Lục Dao cúi người lấy bát, cánh tay hai người vô tình chạm vào nhau, cảm giác ấm nóng khiến cậu run tay, suýt nữa làm rơi bát. Vào trong nhà, cậu vừa tự trách mình vô dụng, vừa tiếc nuối sao lúc nãy không chạm thêm một chút.
Triệu Bắc Xuyên phủi nước trên tay, nhìn bóng lưng cậu không khỏi thở dài.
Lục phụ lúc nãy tuy chỉ nói một nửa, nhưng hắn cũng hiểu ra, trước đây Lục Dao muốn gả cho tên tú tài kia.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác chua xót, nếu bây giờ mở lời hòa ly... Thôi vậy, bệnh của cậu vừa mới khỏi, đừng nên nhắc tới, đợi thêm một thời gian nữa rồi nói sau.
Trời dần tối, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu ra ngoài chơi cả ngày, về nhà rửa chân xong là lăn ra ngủ.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, Triệu Bắc Xuyên ngồi dưới đất se dây thừng. Dây thừng rất hữu dụng, mùa thu có thể dùng để bó lúa, mùa đông có thể dùng để bó củi.
Lục Dao tối nay ăn hơi nhiều, lúc này bụng vẫn còn no, cậu ngồi trên giường đất nhìn hắn se dây.
Trước tiên, hắn chia cỏ thành hai phần, sau đó dùng sức xoắn lại, hai phần cỏ tự động quấn vào nhau. Vừa se vừa phải thêm cỏ vào, như vậy dây se ra mới đủ dài.
Bàn tay Triệu Bắc Xuyên rất to, ngón tay vừa thô vừa dài, đầy vết chai sạn. Lục Dao nhớ tới hôm đó mình sốt đến mơ mơ màng màng, đã nắm lấy tay hắn cắn một cái, cứng ngắc đến ê cả răng.
Nhìn nửa canh giờ, Lục Dao không nhịn được ngáp một cái: "Chàng còn chưa ngủ sao?"
Triệu Bắc Xuyên dừng tay, tưởng rằng mình thắp đèn ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Lục Dao, bèn buông công việc trong tay: "Ta ngủ ngay đây."
Giường đất nhà họ Điền dài ba mét, Lục Dao ngủ ở trong cùng, Triệu Bắc Xuyên ngủ ở ngoài cùng, ở giữa cách hai đứa nhỏ như sông Ngân Hà.
Thổi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở.
Trong bóng tối, những hình ảnh không dành cho trẻ em cứ hiện lên trong đầu, Lục Dao cắn chăn 뒤척이며, trong lòng như có lửa đốt.
Kiếp trước thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, đến chết cũng chưa được nếm thử mùi vị đàn ông, tại sao kiếp này hợp tình hợp lý chẳng ai quản, mà vẫn không được nếm thử chứ!
Cậu không nhịn được thầm mắng trong lòng: Triệu Bắc Xuyên, chàng có phải bất lực không? Chàng không thể giống như một người đàn ông, mạnh mẽ đè ta xuống, vận động eo một chút sao!
"Cậu không thoải mái sao?" Triệu Bắc Xuyên đột nhiên lên tiếng.
"Không, không có..."
"Ta tưởng cậu lại sốt rồi."
Lục Dao: ...
Đúng vậy, hiện tại cậu đang "sốt" đến lợi hại!
Đương nhiên những lời này cậu không dám nói ra, ai bảo cậu chỉ dám nghĩ mà không dám làm chứ.
"Không sao, ngủ đi."
Một lát sau, bên cạnh vang lên tiếng ngáy khe khẽ, Lục Dao thất vọng thở dài, những ngày nhìn heo chạy mà không được ăn thịt heo này còn phải kéo dài bao lâu nữa đây?
Sáng sớm hôm sau, Triệu Bắc Xuyên dậy bắt đầu dọn dẹp căn nhà cũ của mình.
Nếu nhà sập hoàn toàn thì còn đỡ, sập một nửa lại khiến người ta khó làm. Căn bếp kia nếu phá thì tiếc, không phá thì chiếm chỗ, không thể xây nhà mới.