Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 35

"Cha, con muốn nhờ cha làm cho con một cái cối xay đá."

"Hả?"

"Lát nữa nói sau, để cha nếm thử món này." Lục Dao lại cắt thêm một miếng đậu phụ, để lên trên vài đoạn hành lá tươi, rắc một thìa muối, trộn đều nhẹ nhàng, món đậu phụ trộn hành lá đã xong.

"Tiểu Niên, bê bàn ra đây."

"Vâng." Triệu Tiểu Niên vào nhà bê bàn, Tiểu Đậu bê mấy cái ghế đẩu trong sân vào.

"Cha, ngồi xuống nếm thử xem, vị thế nào?" Lục Dao đặt bát đậu phụ trộn xong lên bàn.

Lục Quảng Sinh chưa từng thấy đậu phụ, tò mò cúi đầu nhìn, "Đây là cái gì?"

"Đậu phụ." Triệu Tiểu Đậu giúp giới thiệu.

"Cái gì gọi là đậu phụ?"

"Con cũng không biết, tẩu tử nói đây là đậu phụ."

Lục Quảng Sinh cầm đũa, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng mím mím, ánh mắt lập tức sáng lên, "Đây là làm bằng cái gì? Sao lại ngon như vậy."

Canh đậu phụ trong nồi cũng chín rồi, Lục Dao múc một bát đưa cho ông, "Cha nếm thử món này nữa."

Lục Quảng Sinh không kịp đợi húp một ngụm canh đậu phụ, lại gắp một miếng đậu phụ, đậu phụ nấu chín ăn càng mềm mịn hơn, dùng lưỡi đẩy nhẹ là tan ra.

"Ngon, thật sự ngon!" Lão gia tử sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu tiên ăn món này, răng ông hỏng mất mấy cái, không thể ăn đồ cứng, đậu phụ vị ngon, mềm nhừ dễ nhai, quá hợp khẩu vị của ông!

Lục Dao nghe vậy lập tức cười tươi như hoa, quả nhiên đậu phụ loại đồ ăn này, bất kể thời đại nào cũng được mọi người yêu thích.

Múc cho hai đứa nhỏ một ít canh đậu phụ, hai đứa mới ăn ra được vị ngon, đặc biệt là đậu phụ trộn hành lá, gần như bị hai đứa nhỏ ăn hết sạch.

Lục Dao cũng múc một bát canh đậu phụ, vừa ăn vừa nói: "Đậu phụ này làm từ đậu nành, phải xay đậu nành thành nước, mới có thể làm ra miếng đậu phụ, con nghĩ là nhờ cha đυ.c cho con một cái cối xay đá, sau này làm đậu phụ bán kiếm sống, cha thấy có được không?"

"Con học cách này từ đâu?" Lục Quảng Sinh kinh ngạc đánh giá con trai, trước đây không phát hiện ra nó còn có bản lĩnh này.

"Khụ, cách làm đậu phụ này, là người ở trên trấn dạy con, ông ấy cũng học từ sách cổ..." Cái lý do này Lục Dao đã nghĩ rất lâu rồi, dù sao cậu nói như vậy Lục lão gia chắc chắn không thể đi xác minh.

Lục lão gia nghe hiểu, lập tức ngăn lại: "Đừng nói nữa, đậu phụ này bán nhất định sẽ bán được, chỉ là đυ.c cối xay đá là việc tốn công sức, phải mười ngày nửa tháng mới đυ.c xong, nếu con không gấp, ngày mai ta lên núi tìm hai khối đá tốt, đυ.c cho con hai cái cối xay đưa đến."

"Cảm ơn cha! Đúng rồi, không cần đυ.c to quá." Lục Dao lấy tay ra hiệu một chút, "Khoảng hai thước vuông là được rồi, to quá con cũng không đẩy nổi."

Lục Quảng Sinh gật đầu đồng ý, một bát canh đậu phụ uống xong, lau sạch lá rau trên râu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đã đến rồi thì không thể tay không mà về, ông tiện tay dỡ cái chuồng gà đơn sơ trong sân, đóng lại một cái chuồng gà mới.

Chuồng gà mới còn lợp thêm mái, sau này trời mưa gió cũng không cần phải bê gà con vào nhà nữa.

Sửa xong chuồng gà Lục lão gia hỏi hai đứa nhỏ đang đứng xem náo nhiệt: "Trong nhà bị dột không?"

Triệu Tiểu Niên gật đầu, "Dột ạ, ngoài trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ."

Lão gia tử lại không nói tiếng nào giẫm lên thang lên mái nhà, thay lớp cỏ tranh mục nát bằng cỏ tranh mới, bận rộn đến tận trưa mới rời đi.

Lục Dao giữ ông lại ăn cơm trưa, lão gia tử từ chối, chỉ xin cậu một miếng đậu phụ mang về ăn.

Lục Dao nhìn bóng lưng còng xuống của ông không khỏi thở dài, "Lục Dao" thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc, có cha mẹ yêu thương như vậy, lại vì một tên sở khanh mà nghĩ quẩn, thật sự không hiểu nổi.

Lục lão gia vừa đi không lâu thì trời âm u xuống, mây đen từ từ tích tụ trên đỉnh đầu, theo từng tia chớp lóe lên trên đường chân trời, tiếng sấm ầm ầm kéo đến.

Lục Dao vội vàng thu vải gai phơi ngoài sân vào, hai đứa nhỏ giúp ôm củi khô vào nhà, nếu không bị mưa làm ướt thì tối nay không có lửa nấu cơm.

Củi còn chưa ôm hết, mưa đã tí tách rơi xuống.

"Nhanh vào nhà, không cần ôm nữa, chừng này là đủ rồi."

Hai đứa nhỏ chạy vào nhà, chỉ trong chốc lát, quần áo trên người đã ướt sũng.

Lục Dao sợ chúng bị cảm lạnh, vội vàng tìm quần áo khô cho hai đứa thay.

Trận mưa này đến thật đúng lúc, vừa hay Lục lão gia đã sửa xong mái nhà, tuy vẫn còn chỗ bị dột, nhưng so với trước kia đã đỡ hơn nhiều.

Mưa to từ chiều đến tận tối, tạnh một lúc lại lất phất rơi xuống, xem tình hình có lẽ còn phải rơi cả nửa đêm.

Ăn xong cơm tối, ba người nằm trên giường đất nghe tiếng mưa ồn ào không tài nào ngủ được.

Triệu Tiểu Niên nói: "Tẩu tử, tẩu kể chuyện cho chúng con nghe nữa đi."