Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 32

“Ừ.”

Từ nhà mẹ đẻ trở về trời vẫn còn sớm, Lục Dao mang kê đến nhà Triệu bà bà đổi lấy hai đấu đậu, lựa sạch sẽ rồi ngâm nước.

Đậu vàng phải ngâm ít nhất sáu bảy tiếng mới có thể xay thành sữa, nhân lúc này cậu định đi một chuyến đến trấn trên, mua thạch cao và vải gai về, hôm nay sẽ thử làm đậu phụ.

Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ khiến cậu mồ hôi nhễ nhại, thời cổ đại chỉ có điểm này không tốt, không có phương tiện di chuyển, đi đâu cũng phải dựa vào “đôi chân”, lúc này cậu đặc biệt nhớ chiếc xe máy điện kiếp trước, dù chỉ là xe đạp cũng tốt.

Haizz ~ Đáng tiếc cậu không phải dân khối tự nhiên, kiếp này e là không có ngày được cưỡi xe rồi.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, trấn trên vắng vẻ hơn nhiều, thỉnh thoảng có một hai người qua đường đều vội vàng bước đi.

Lục Dao trước tiên đến cửa hàng vải mua vải gai, vải gai và vải bố là một trong những loại vải thường dùng của người dân địa phương, vải gai chưa nhuộm màu có màu nâu nhạt, chất liệu mỏng nhẹ, thấm hút mồ hôi, nhược điểm là không bền, mặc một thời gian sẽ rách.

Giá vải gai tương đối rẻ, một xấp chỉ ba trăm văn tiền. Làm đậu phụ không cần dùng nhiều vải gai như vậy, Lục Dao chỉ mua năm thước, mỗi thước sáu văn tổng cộng hết ba mươi văn tiền.

Mua xong vải gai lại nhìn sang các loại vải khác, cậu định mua một miếng vải mềm mại để may một chiếc qυầи ɭóŧ. Mỗi ngày cứ mặc mỗi một chiếc quần như vậy, luôn cảm thấy phía dưới mát lạnh không an toàn.

Tiểu nhị cửa hàng vải giới thiệu cho cậu mấy loại vải, vải bông thô mười lăm văn một thước, vải bông mịn ba mươi văn một thước, lụa sáu mươi văn một thước, còn gấm thì càng đắt hơn, phải một trăm văn một thước mà còn không bán lẻ, ít nhất phải mua mười thước cửa hàng mới cắt.

Lục Dao sờ đồng tiền trong lòng mà lưỡi cứ thế nào, vật giá cũng cao quá đi! Không cố gắng kiếm tiền thì sau này đến qυầи ɭóŧ cũng không mặc nổi.

Cuối cùng cắn răng, bỏ ra sáu mươi văn mua hai thước vải bông.

Tuy Triệu Bắc Xuyên cho cậu hai quan tiền, nhưng số tiền này cậu cũng không thể tiêu xài hoang phí, của người phúc ta, nhỡ đâu ngày nào đó cãi nhau, cậu biết đi đâu mượn tiền trả lại đây.

Mua xong vải Lục Dao hỏi thăm xem gần đây có hiệu thuốc nào không, tiểu nhị cửa hàng vải nói với cậu, rẽ vào con phố sau là thấy ngay, đi theo hướng hắn chỉ, rất nhanh cậu đã tìm thấy hiệu thuốc này.

Vừa bước vào hiệu thuốc, mùi thuốc bắc xộc thẳng vào mũi, có tiểu nhị tiến lên hỏi: “Khách quan muốn mua thuốc hay là xem bệnh ạ?”

“Cho hỏi, ở đây có thạch cao không?”

“Có, khách quan muốn mua bao nhiêu?”

“Giá cả thế nào?” Lục Dao sờ tiền trong lòng có chút lo lắng, sợ mình mua không được bao nhiêu.

“Năm văn tiền một cân.”

Giá cả cũng không đắt, Lục Dao mua hai cân hết mười văn tiền, hai cân thạch cao này hòa tan thành nước, đủ cho cậu dùng một thời gian rồi.

Ra khỏi hiệu thuốc bên cạnh là một cửa hàng đồ sứ, Lục Dao vào trong mua ba cái bát sứ thô, một cái bát bảy văn tiền, chủ quán chỉ lấy cậu hai mươi văn tiền. Triều đại này hình như không có bán đĩa, có lẽ là vì nồi đất không thể xào rau, đĩa không mấy hữu dụng.

Trên đường về nhà đi ngang qua cửa hàng lương thực, Lục Dao không nhịn được lại mua năm mươi văn đường mía.

Năm mươi văn tiền có thể mua nửa đấu kê, một đấu đậu, mua đường thì chỉ được một nắm nhỏ xíu đáng thương, lại còn là đường thô chưa tinh luyện lẫn nhiều tạp chất.

Không khỏi phải cảm thán giá đường thời cổ đại đắt đỏ, không phải thứ mà thường dân có thể tiêu thụ được.

Lúc về đến nhà trời đã tối, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đã nấu cơm xong.

“Tẩu tử, tẩu về rồi!” Triệu Tiểu Đậu chạy ra giúp cậu xách đồ.

Lục Dao từ trong túi vải nhỏ lấy ra một chút đường nhét vào miệng hắn.

Mắt thằng bé sáng rực, “Ưm! Ngọt quá!”

Lục Dao nhịn không được bật cười, vào nhà cũng bốc cho Triệu Tiểu Niên một miếng.

“Tẩu tử, tẩu mua đường à!”

“Ừ, lát nữa tẩu đi xay đậu phụ, tối nay nấu sữa đậu nành ngọt cho hai đứa uống.”

“Dạ~” Hai đứa trẻ reo hò, tuy chúng không biết sữa đậu nành ngọt là gì, nhưng nghe có vẻ rất ngon!

Ăn cơm xong, Lục Dao nhìn đậu đã ngâm trong chậu, đã nở ra rồi, dùng tay bóp thử thấy rất mềm.

Vớt đậu vào thùng nước rửa sạch hai lần, hai đứa trẻ cầm theo gáo nước và chậu gỗ, vừa đi vừa nhảy theo sau cậu ra cối xay đậu của làng, từ khi tẩu tử gả đến, cuộc sống dường như trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Đến cối xay đá cũ kỹ của làng, xung quanh không có một bóng người. Mùa này mọi người đều xay bột xong rồi, cối xay đá bỏ không chẳng ai dùng, trên đó phủ một lớp lá rụng và bụi đất.

Lục Dao trước tiên múc một chậu nước sạch, rửa sạch cối xay đá từ trong ra ngoài hai lần, thấy không còn nước bẩn chảy ra mới bắt đầu xay đậu.