Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 31

Nguyên nhân của chuyện này nói ra cũng không lớn, Lục gia vốn có một cái nồi đất cũ vẫn để trong kho không ai dùng.

Mấy hôm trước Hồ Xuân Dung về nhà mẹ đẻ, thấy cái nồi nhà mình đã cũ nát không chịu nổi, liền nghĩ về nhà lấy cái nồi cũ kia sang thay.

Kết quả về nhà nói với trượng phu, Lục Lâm nói với nàng cái nồi đã bị tam đệ lấy đi rồi, cái nồi nhà hắn bị hắn làm hỏng.

Trong lòng Hồ Xuân Dung tuy không vui nhưng cũng không nói gì, sáng nay lúc ăn cơm, vô tình lại nghe bà bà nói chuyện Lục Dao mượn tiền với ông bà.

Lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt, phải biết Lục gia còn chưa phân gia, tiền đều để chung một chỗ. Nói cách khác, tiền nàng và trượng phu vất vả kiếm được đã bị bà bà lén lút cho tam thúc!

Tức giận đến mức nàng cãi nhau một trận lớn với trượng phu, Lục lão thái nghe thấy tiếng liền chạy tới khuyên can, kết quả không khuyên thì thôi, vừa khuyên lại càng làm mâu thuẫn thêm trầm trọng.

“Nương thương Lục Dao, sao không thương Lục Lâm một chút, nó chống gậy đi ra ngoài kiếm tiền cùng cha, tối về mệt đến mức lưng cũng không thẳng nổi.” Hồ Xuân Dung càng nói càng uất ức, che mặt khóc nức nở.

Lục mẫu cũng đỏ hoe mắt, “Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ta sao không thương lão nhị chứ.”

Lòng bàn tay với mu bàn tay sao có thể giống nhau được? Lục lão thái cũng biết mình quá thiên vị Lục Dao, nhưng đứa nhỏ được bà bảo bọc từ bé đến lớn, sao có thể nói không quan tâm là không quan tâm được.

Lục Dao đứng ở cửa nghe một lúc, xấu hổ sờ sờ mũi, thì ra là đang cãi nhau vì mình.

Thôi rồi, nhân lúc mọi người đang ồn ào, mau chóng trả tiền lại cho xong, đỡ cho bà nội khó xử.

“Nương, ca, tẩu tử, mọi người đều ở đây à.”

Trong phòng, Lục Lâm vừa nhìn thấy cậu, liền ho khan một tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên, “Tam đệ đã về rồi.”

Hồ Xuân Dung không nói gì, trong lòng nàng vẫn còn đang tức giận, đương nhiên là mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.

Lục lão thái liếc mắt nhìn tam nhi tử một cái, thầm nghĩ kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì mà sinh ra một đứa vô tâm vô phế như vậy.

“Mấy hôm trước hết tiền, con đã mượn nương một trăm văn, vừa hay hôm qua Bắc Xuyên về nhà đưa tiền cho con, số tiền này con trả lại trước.”

Hồ Xuân Dung vừa nghe liền ngẩng đầu lên, thấy Lục Dao từ trong lòng móc ra một xâu tiền đưa cho Lục lão thái.

Nàng có chút bất ngờ nhìn Lục Dao, tính cách của tam thúc này nàng quá hiểu rõ, từ ngày bước vào cửa nàng đã nhìn ra được, hắn là một kẻ chua chua ngoa ngoa, ích kỷ hẹp hòi.

Tiền trả sảng khoái như vậy, bên trong không chừng còn có mánh khóe gì đó.

Lục Dao nói: “Cha đâu rồi ạ?”

“Ông ấy còn chưa tan làm, có việc gì sao?”

“Cũng có chút việc.”

Hồ Xuân Dung lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, quay đầu đi ra khỏi phòng, đi đến cửa gọi to: “Lục Lâm, đi làm ruộng với ta!”

Lục Lâm nhìn đệ đệ và tức phụ, vẻ mặt khó xử, cuối cùng Lục Dao khoát tay với hắn, bảo hắn mau đi dỗ dành tức phụ.

Đợi người đi rồi, Lục mẫu mới mở miệng: “Con lại muốn mượn gì nữa?”

“Hắc hắc, cha ngày mai rảnh không ạ? Con muốn mời cha đến chỗ con giúp đỡ một chút, không để cha làm không công đâu, người ta trả bao nhiêu tiền công con trả bấy nhiêu.”

Lục mẫu nhịn không được đấm cậu một cái, “Con cứ chọc tức ta đấy à!”

Chương 14

Mãi đến chiều tối Lục phụ mới tan làm về, mấy ngày nay trong trấn có một nhà giàu sửa sang nhà cửa, thuê mấy người thợ ngói, mỗi ngày trả hai mươi văn tiền công, Lục phụ đi làm bảy tám ngày, cũng sắp sửa xong rồi.

Lúc ăn cơm tối, Lục mẫu nói chuyện ban ngày ra.

“Hôm nay lão nhị tức phụ không vui, giận ta cho lão tam mượn tiền.”

Lục Quảng Sinh gắp thức ăn không nói gì, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do nương tử quản, hắn chỉ phụ trách làm việc kiếm tiền.

“Con nói lão tam như vậy, đến mượn tiền ta sao không cho mượn được? Vì một tên tú tài mà nó dám treo cổ, nhỡ đâu nó lại làm chuyện dại dột gì thì phải làm sao?”

“Đều là do bà nuông chiều đấy.”

Lục mẫu tức đến mức ngực đau, “Được rồi được rồi, đều là do ta nuông chiều, Lục Dao chẳng lẽ không phải con trai của ông? Nếu năm đó nó không suýt chết vì bệnh, ta sao có thể…”

“Thôi đi, sau đó thì sao?”

“Vừa hay Lục Dao đến, trả lại tiền rồi.”

“Vậy chẳng phải xong rồi sao, lão nhị tức phụ lại làm ầm ĩ thì bà cứ nói nó vài câu, có thiếu gì nó ăn mặc đâu, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm vào chút tiền ấy của nhà mình.” Lục Quảng Sinh ăn cơm xong, đưa bát cho lão bà bảo bà thêm cơm cho hắn.

“Ngày mai còn đi trấn trên nữa không?”

“Không đi nữa, nhà kia sửa xong rồi, xem thử mấy làng khác có việc gì không.”

“Vậy vừa hay, Lục Dao muốn ông qua chỗ nó giúp đỡ, ngày mai ông qua đó một chuyến.”