Chương 9: Người Phong gia
“Nương…”
“Bà nội…”
Những người khác bị doạ hét thành tiếng.
“Uẩn Nhi? Là Uẩn Nhi của ta quay về rồi sao?”
Lão thái thái như không nghe thấy lời nói của người xung quanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Phong Cửu U, không chớp mắt.
Cuối cùng, bà không nhịn được đưa tay muốn sờ mặt Phong Cửu U.
Phong Cửu U vốn định tránh đi, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt già nua đầy nước mắt của lão thái thái.
Nàng đứng yên cứng ngắc, không tránh ra.
Lão thái thái vuốt ve khuôn mặt Phong Cửu U, đôi môi run rẩy nói:
"Con gái ngoan của nương, cuối cùng con cũng về rồi... Những năm qua con đã đi đâu vậy? Tại sao không nói với nương một tiếng mà đã đi rồi."
Nhìn thấy lão thái thái khóc, mọi người có mặt đều trầm mặc.
Ngay cả Phong Cửu U, trong lòng cũng có chút cảm động.
"Nương, đây không phải Uẩn Nhi, đây là U Nhi, cháu gái ruột của nương."
Cuối cùng, Phong Sóc là người phá vỡ sự im lặng.
"Con... côn nói gì thế? Không phải Uẩn Nhi? Làm sao có thể? Giống vậy cơ mà."
Lão thái thái kinh ngạc kêu lên.
"Nương... nương, xin người hãy bình tĩnh. Tìm thấy U U rồi, Uẩn Nhi cũng sẽ tìm thấy thôi."
Phong Sóc đành phải đề cao giọng nói, mong nương có thể tỉnh táo lại.
Nhìn Phong Cửu U mười bảy mười tám tuổi, lão thái thái rốt cục tỉnh táo lại, mắng Phong Sóc một tiếng.
"U U... U U cái gì? Lão nhị, ngươi có gì giấu ta phải không?"
"Nương, người bình tĩnh, con không nói cho người biết, là sợ người không chịu được đả kích, nếu nương xảy ra vấn đề gì, thì người bảo con phải làm sao đây?"
Nương vì sự việc của Uẩn Nhi mà bệnh nặng, mất ba tháng mới xuống được giường, những năm này vẫn đang dưỡng bệnh.
Nếu bà ấy lại biết chuyện của U Nhi, bà sao có thể chịu được chứ? Nếu sức khoẻ của bà lại xảy ra vấn đề, thì phải làm sao đây.
Ngay cả cha ông cũng giữ bí mật, lần này tìm được U U về rồi, có lẽ nỗi đau của nương sẽ được xoa dịu.
…
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Lão thái thái đau lòng nhìn Phong Cửu U - người cháu gái lớn lên trông rất giống con gái út của bà.
Bà nắm tay nàng nhắc đi nhắc lại câu nói này.
Sau lời kể của Phong Sóc, bà cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Phong Cửu U cũng biết rằng, nàng có một người cô cô, mười tám năm trước đã mất tích, không lâu sau khi nàng được sinh ra.
Và nàng trông rất giống người cô cô ấy.
Một lúc lâu sau, lão thái thái mới bình tĩnh lại.
Về rồi thì tốt, Uẩn Nhi của bà cũng sẽ về thôi.
"Không ngờ, không ngờ, đã nhiều năm như vậy, nha đầu đó vẫn không thay đổi."
Sau khi nghe Phong Sóc kể cho lão thái thái nghe về Phong Ngọc Đình, bà khẽ thở dài.
Suy cho cùng, đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nếu nói không thấy đau lòng thì là nói dối.
Mười năm qua, tuy Phong gia đã mất đi ánh hào quang trước kia, nhưng yếu trâu còn hơn khoẻ bò*, có thể nói rằng Phong Ngọc Đình chưa bao giờ bị thiệt thòi, những điều tốt đẹp ưu tiên cho cô ta trước.
*Yếu trâu còn hơn khỏe bò: sự thông minh và khôn ngoan thường quan trọng hơn sức mạnh thể chất
Nghĩ đến Phong Ngọc Đình có lẽ đã sớm biết về thân thê của mình, lòng bà đau như cắt.
Bà lại nhìn Phong Cửu U một lúc lâu, rồi mới từ từ bình tĩnh lại.
Sống hơn nửa đời người, sao bà có thể không biết Phong Ngọc Đình là người như thế nào.
Ban đầu tưởng rằng chỉ là một cây măng dở, ai ngờ lại không phải con cháu Phong gia.
Lão thái thái cùng Phong Cửu U trò chuyện một hồi, khi nghe Phong Cửu U nói muốn sống một mình, lão thái thái liền từ chối, còn tưởng rằng Phong Cửu U chê bai Phong gia.
Cuối vẫn phải nhờ Phong Sóc thuyết phục bà mới đồng ý. Bà cũng nghĩ, cháu gái dù sao cũng ở Hầu phủ một thời gian, đã quen với việc có ở một viện riêng.
Lão thái thái và Phong Sóc có cùng suy nghĩ, sống trong cùng một thôn, việc trở về sống cùng nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Trong vài ngày tới, bà sẽ dọn dẹp viện nhỏ sát chân núi phía sau, để Phong Cửu U trở về có thể vào đó ở luôn.