Đổ Thạch Đại Sư Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 2: Dị năng

Một lát sau, Tô Thanh Hà quyệt mông, lay ra một cái rương đào mộc coi như khéo léo tinh xảo, mặt trên phủ đầy một tầng bụi, có thể thấy được rất lâu đã không dùng qua. Mở ra tầng thứ nhất, rỗng tuếch, tầng thứ hai là hai tấm địa khế và khế ước, mà ngăn kéo tầng thứ ba sau khi kéo ra, bên trong chỉ có độc một cái ngọc trụy (mặt ngọc) phỉ thúy lớn bằng bàn chân trẻ con.

Thô đậu chủng, thế nước ngắn, điêu khắc thô ráp, ở hiện đại nhiều lắm là một ngàn một khối, Tô Thanh Hà chỉ liếc mắt một cái liền định giá cho khối ngọc trụy này.

Nhưng đây đã là thứ đáng tiền duy nhất của cái nhà nghèo rớt mồng tơi này, kiện đồ cưới cuối cùng còn lại của Tần thị, không biết có đủ tiền mua quan tài không.

Tô Thanh Hà cầm lấy khối ngọc trụy, nơi tay chỉ trong nháy mắt chạm vào ngọc trụy, đột nhiên nhiệt lưu quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến đáy lòng, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh bên trong ngọc trụy.

Từng hạt đậu dày đặc, tinh thể ngắn màu trắng xanh, hết thảy giống bề ngoài của ngọc trụy, như là dùng kính lúp phóng đại mấy lần, khắc vào trong đầu nàng.

Tay Tô Thanh Hà nhịn không được phát run, dị năng của nàng vậy mà không biến mất sau khi nàng xuyên qua! Nàng thông qua việc chạm vào có thể nhìn được kết cấu bên trong ngọc thạch!

Đây là dị năng Tô Thanh Hà đã có từ lúc sinh ra từ bụng mẹ, chỉ cần ngón tay chạm vào mặt ngoài ngọc thạch là có thể nhìn được cảnh tượng bên trong, quả thực có thể so với tia x-quang. Bất quá cũng giới hạn cho ngọc thạch, Tô Thanh Hà thử qua nguyên liệu khác, như bảo thạch, đồ sứ, hoặc là dùng những bộ phận khác ngoài ngón tay chạm vào dị năng đều không xảy ra.

Cũng là vì năng lực này, nàng từ khi 10 tuổi bộc lộ tài năng ở trong giới đổ thạch, có thể nói là nhờ có nàng mới làm cho Tô gia vốn đang từ từ xuống dốc trở thành trùm châu báu đứng đầu trong nước, người khác đều nói Tô gia sinh ra được thiên tài đổ thạch, chỉ có cha mẹ nàng, ông trời và nàng mới biết đây là do siêu năng lực của nàng.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội từ khi địa vị Tô gia trong giới châu báu nước lên thuyền lên, cha mẹ Tô Thanh Hà ý thức được năng lực này của nàng đáng sợ cỡ nào, vì bảo hộ nàng đã lệnh cho nàng hứa không bao giờ đổ thạch nữa. Tô Thanh Hà nghĩ phòng hộ của Tô gia đã rất nghiêm mật, không có ngoại nhân biết bí mật của nàng, nàng đã tuyên bố rời khỏi vòng đổ thạch, đến tột cùng là ai muốn mệnh của nàng đây?

Tô Thanh Hà lắc lắc đầu, vấn đề kiếp trước đã không cần suy nghĩ, mình đến tột cùng là chết chìm trong biển hay là bị một Tô Thanh Hà khác chiếm cứ, đều cũng đã không quan trọng. Quan trọng là nàng bây giờ vẫn còn dị năng, đây có lẽ là cơ hội quan trọng nhất thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nhưng căn cứ trí nhớ của nàng, triều đại hiện tại là Tây Hạ, quốc gia nàng đang ở gọi là Hạ quốc, là một trong năm nước lớn, ngoài ra còn có bốn nước lớn Bắc Cương, Nam Mạn, Tây Việt, Đông Chỉ, hoàn toàn là quốc gia không tồn tại trong lịch sử.

Mà trò đổ thạch cơ bản là từ thời Minh Thanh mới bắt đầu thịnh hành, nhìn từ phát triển nông nghiệp thời đại này thì còn xa mới đạt tới trình độ thời Minh Thanh, công cụ canh tác cơ bản là khúc viên lê và guồng nước, đại khái xấp xỉ thời Tùy Đường.

Nếu người thời đại này không có khái niệm đổ thạch, đều hiện thải hiện khai (phá đá lấy ngọc tại chỗ), vậy dị năng của nàng liền hoàn toàn vô dụng, nàng cũng không thể chạy đến quặng mỏ nào đó làm cái công nhân khai thác phải không? Huống chi nhặt được cũng không thuộc về mình mà phải nộp lên chủ quặng.

Tô Thanh Hà tựa như đầu bị hắt chậu nước lạnh, chán nản đem ngọc trụy nhét vào trong lòng.

“A tỷ, thật sự muốn đem nó đi sao? Đây là thứ cuối cùng nương lưu lại cho chúng ta…” Một bên Tô Đình Diệp đầy mắt không tha, Tần thị quẫn bách đến tình trạng này cũng không nghĩ tới bán khối ngọc trụy đi, có thể thấy được tầm quan trọng trong lòng.

Tô Thanh Hà đưa tay nhu nhu khuôn mặt bánh bao rối rắm thành một đoàn của hắn, khuyên giải nói:“Đừng lo lắng, a tỷ sớm hay muộn cũng sẽ chuộc nó về, hiện tại quan trọng nhất là phải làm cho nương hạ táng an bình.”

A tỷ nhà mình chưa bao giờ thân mật như vậy với mình, Tô Đình Diệp có hơi không thích ứng, phản xạ có điều kiện cúi xuống, mãi mới giương mắt yên lặng nhìn nàng:“Ân, ta tin tưởng ngươi, a tỷ.”

Tay Tô Thanh Hà treo ở giữa không trung cứng đờ, không khỏi thở dài trong lòng, đối với đứa nhỏ 5 tuổi, biểu hiện của hắn không khỏi cũng quá bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút đáng sợ. Thi cốt mẫu thân chưa lạnh, tỷ tỷ khóc đến ngất, vậy mà hắn nghĩ đến trước tiên là chạy tới nhà Nhị thúc phụ mượn tiền quan tài.

Băng dày ba thước*, Tiểu Bao Tử 5 tuổi này trên lưng gánh rất nhiều, Tô Thanh Hà cảm thán rất nhiều lại có chút lòng chua xót, bất quá hiện nay cũng không có thời gian cấp Tiểu Bao Tử làm tâm lý phụ đạo, nàng nương thi thể trì hoãn nữa đi xuống sẽ hoàn toàn lạn, thừa dịp hiện tại thái dương còn chưa xuống núi, phải mau chút đuổi tới trấn tập đi.

(*Đầy đủ là Băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày: chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa, ko phải trong chốc lát mà có thể hình thành)

Xấu hổ với Tiểu Bao Tử này lại có chút làm tỷ đệ bất hòa, chỉ đành đợi ngày sau chậm rãi tu bổ.

Tô Thanh Hà để ngừa vạn nhất, bỏ vào túi mười ba văn tiền, dựa theo phương hướng trong trí nhớ, nhanh chân đi lên trấn.