Đổ Thạch Đại Sư Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 1: Xuyên qua

Nóc nhà lỗ chỗ, giường gỗ vừa động liền vang lên tiếng kẽo kẹt, cùng với một khối vải rách bẩn đến biến thành màu đen trên người.

Phản ứng đầu tiên sau khi Tô Thanh Hà tỉnh lại là phải chăng nàng bị bắt cóc ư.

Nàng còn nhớ trước khi hôn mê, chiếc xe vận tải đang đâm thẳng về phía nàng rõ ràng không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý muốn mạng của nàng. Nàng cả người cả xe bị tông xuống sườn núi, rơi vào trong biển, chẳng lẽ là hung thủ thấy nàng mệnh lớn quá không chết được, lại đơn giản đem nàng bắt cóc đến hang hốc nào đó ở nông thôn?

Nhưng trí nhớ xa lạ không ngừng xông vào trong óc, cùng với này thân thể nhỏ bé gầy đến da bọc xương rõ ràng không thuộc về của nàng nhắc nhở nàng một chuyện – nàng đã xuyên qua.

“A tỷ, cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Không đợi Tô Thanh Hà chải chuốt lại trí nhớ, một nam hài bốn năm tuổi nghe được động tĩnh chạy vào nhà, ghé vào bên giường vẻ mặt thân thiết nhìn nàng, thanh âm mềm mại mang theo vẻ khẩn trương.

Tiểu nam hài thực gầy, cổ tay áo ống quần đều trống rỗng lắc lư, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, giống như trang giấy bị gió thổi qua lại.

Mặt tiểu nam hài trùng hợp với trí nhớ dũng mãnh xông vào kia, Tô Thanh Hà chỉ một lát đã nhận ra. Hắn gọi là Tô Đình Diệp, là thân đệ đệ của nàng, mà nguyên chủ này gọi là Tô Thanh Hà, năm nay 14 tuổi.

Phụ thân bọn họ từ 4 năm trước bị chiêu binh, đến giờ còn bặt vô âm tín, hơn phân nửa là đã chết ở sa trường, mà nương nàng Tần thị mang theo một trai một gái, nhiều năm qua vất vả lâu ngày thành tật, hoàn toàn dựa vào uống thuốc treo một hơi thở.

Ngay ngày hôm qua, sau khi mẫu thân nàng uống thuốc đi ngủ liền không còn tỉnh lại, Tô Thanh Hà bởi vì chịu không nổi đả kích khóc ngất đi, nhưng sau khi tỉnh lại, Tô Thanh Hà vẫn là Tô Thanh Hà, chỉ có linh hồn đã hoàn toàn bất đồng.

Chuyện xuyên qua này thật xảy ra trước mặt, Tô Thanh Hà nhận mệnh thở phào một hơi, ngồi dậy, nhu nhu cái đầu rối bù của Tô Đình Diệp, cố nặn ra một nụ cười nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.”

Nếu vận mệnh đã là như thế, hối tiếc không có nghĩa lý gì, hiện nay càng không phải lúc thương cảm mà là thích ứng và sinh tồn.

Nếu trí nhớ không lầm, nàng hiện tại có một đống cục diện rối rắm cần thu thập.

Tô Thanh Hà đi giày vải vào, đứng dậy, xốc chiếu liệm lên, quả nhiên mùi xác thối đánh úp lại, hiện tại đúng là ngày đại thử (tiết khí nóng nhất trong năm), mẫu thân nàng thân thể không quá một đêm liền hơi có mùi.

Tô Thanh Hà đi đến trước giường Tần thị, kéo ra một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên trên thân thể đã hơi cứng rắn của Tần thị.

Tần thị bất quá mới hơn ba mươi, trên mặt đã có nếp nhăn rất sâu, ở trên mày có chữ xuyên sâu hoắm (川), ấn tượng về nàng trong trí nhớ của Tô Thanh Hà đều là nhíu chặt đầu mi, chỉ có miệng cười.

Phải thôi, dù ai không đến ba mươi tuổi mà phải sống như quả phụ cũng đều không thể mỗi ngày vui tươi hớn hở, khi phụ thân nàng bị mộ binh, Tô Đình Diệp còn ở trong tã lót, Tần thị gian nan nuôi một trai một gái, bản thân tiết ăn kiệm dùng, nhưng thiếu nam nhân trụ cột, trong nhà vẫn là có ra không có vào.

Trong ấn tượng của Tô Thanh Hà, Tần thị cũng không phải là một mẫu thân ôn nhu săn sóc, nhưng cũng là một mẫu thân tận chức trách.

Trong nhà có hai mẫu đất cằn, sau khi Tần thị bệnh nặng không dậy được mới đem ruộng đất giao cho Nhị thúc phụ xử lý, mỗi tháng chỉ lấy chút tiền thuê còm cõi. Những dù ở trên giường bệnh, nàng cũng vì trợ cấp gia đình mà thêu thùa, mười ngón tay tất cả đều là chai sạn.

Tần thị im lặng nằm một chỗ, khóe miệng cười như có như không, nếp nhăn chữ xuyên trên mày cũng giãn ra, như đã trút được gánh nặng.

Tô Thanh Hà đã đem trí nhớ cơ bản chải chuốt dung hợp lại, nhưng chi tiết thì vẫn là hỗn loạn không rõ. Tỷ như, nàng mở ra chum gạo thì kinh ngạc phát hiện bên trong sớm kết mạng nhện, tỷ như, nàng lục tung cả nhà mới móc ra mười ba tiền đồng.

Trên bếp có chút lá đậu vừa hái về, trong bình còn có một chút rau cải muối, Tô Thanh Hà từ xa có thể thấy nhà đối diện người ta có thịt và cá khô, mà nhà mình thì một chút thức ăn mặn trữ lại cũng không có, thật là nghèo đến mạt rệp.

Nghĩ cũng thấy không lạ, sau khi Tần thị bị bệnh, mỗi lần lên trấn bốc thuốc đều chi một khoản lớn, Tần thị tiết kiệm cơ bản một thang thuốc nấu đi nấu lại có thể liên tục uống mấy ngày, đây cũng có quan hệ trực tiếp đến việc bệnh tình của nàng dần dần chuyển xấu.

Nghĩ đến tận đây, Tô Thanh Hà bắt đầu sinh ra tức giận đối chủ nhân ban đầu của thân thể này. Ở thời đại này, tuổi của Tô Thanh Hà qua 1 năm nữa đã có thể lập gia đình, vẫn còn giống như hài đồng không chịu lớn, hết ăn lại nằm, mỗi ngày ngủ đến chính ngọ mới tỉnh, sau đó soi gương than thân trách phận, hoặc ngồi ở trước cửa phơi nắng.

Từ sau khi Tần thị bệnh nặng, Tô Thanh Hà tổng cộng cũng không nhóm lửa làm cơm được vài lần, đem trọng trách đương nhiên đặt lên người đệ đệ năm nay 5 tuổi.

Ấn theo thẩm mỹ của Tô Thanh Hà từ thế kỷ 21 đến xem, vóc người này thật sự không dám khen tặng, ngũ quan cùng Tô Đình Diệp có vài phần giống nhau, thuộc loại khéo léo thanh tú, nhưng bởi vì trường kỳ thiếu dinh dưỡng, dưỡng thành dáng người phẳng như sân bay, làn da cũng ảm đạm vàng như nến.

Cả người điểm sáng duy nhất chính là lông mi đen thùi mà nồng đậm, nhưng vẫn che giấu không được hai má quá gầy mà hơi lõm xuống, hai mắt ảm đạm vô thần.

Thẳng đến một khắc Tần thị nghiêng đầu tắt thở, Tô Thanh Hà mới giật mình bừng tỉnh, cảm giác trời không che đất không trở (không có chỗ nương thân, không ai lo cho) đánh úp lại, đánh vỡ mộng đẹp nàng vẫn tự xây cho chính mình, như là cây cỏ lau luôn chống đỡ sau lưng nàng bị nhân sinh không kiêng nể gì tươi sống bẻ gẫy.

Nàng mới phát hiện nhà này sớm không còn như lúc phụ thân năm đó còn ở nhà, lỗ hổng trên nóc nhà đã lâu không tu bổ, đệ đệ đã lâu không có đồ mới mặc, đã lâu chưa thấy mẫu thân mang đeo trang sức, gạo mì trong chum càng ngày càng ít, ban đầu ở trong thôn được cho là nhà giàu có, không biết từ khi nào đã trở nên khốn cùng như thế.

Nàng ban đầu còn oán giận Tần thị keo kiệt, tích tiền lại không tiêu, mỗi ngày chỉ cho tỷ đệ ăn bọn họ ăn rau dưa cháo loãng, lại không biết,nhà bọn họ thật sự đã nghèo sắp chết đói…

Nàng điên cuồng mà khóc, hối hận mình không sớm tỉnh ngộ một chút, hối hận không làm chút đồ ăn nóng hổi cho nương, hối hận nửa đêm mẫu thân kêu đau bởi vì trời tối mà không lên trấn mời lang trung.

Nhưng khi đó, hết thảy đều đã muộn.

“A tỷ đến nhà Nhị thúc phụ, ngươi ở nhà ngoan ngoãn đợi biết không?” Tô Thanh Hà xoay người, dặn Tô Đình Diệp.

Khi nàng phát hiện các toàn bộ gia sản trong nhà chỉ còn sót lại mười ba đồng tiền, muốn mua một cỗ quan tài an táng Tần thị cho tốt, cũng chỉ có con đường vay tiền này.

Tô Đình Diệp biết Tô Thanh Hà muốn đi vay tiền, cúi đầu mũi nhìn chân, do dự nhỏ giọng nói: “Ta đã đi tìm Nhị thúc phụ…”

Tô Thanh Hà ngây người, lẳng lặng chờ đợi câu sau của hắn.

“Nhị thúc phụ vốn nói cho mượn, nhưng nhị thẩm nói không dư tiền…” Tô Đình Diệp ngửa bàn tay ra trước khuôn mặt nhỏ nhắn, xả ra một tia cười.

“Có lẽ thật không dư tiền, hai năm nay thu hoạch không tốt lắm…”

Tô Thanh Hà im lặng, nàng biết nhị thẩm từ trước đến nay keo kiệt, bình thường Tần thị đi lấy địa tô đều rất gian nan, lại không ngờ sẽ chanh chua vô tình đến ngay cả tiền quan tài cũng không chịu cho mượn.

Trong hoạn nạn mới biết nhân tình nóng lạnh, đối với điểm ấy, Tô Thanh Hà từng trà trộn trên thương trường rất nhanh hiểu được. Hiện nay ngay cả thân thích duy nhất cũng không quản không hỏi, nàng không thể không lo đường ra.

Đem hai mẫu ruộng kia bán đi chăng? Không được, ruộng đất đối với hương dân thật sự quá quan trọng, tỷ đệ hai người còn phải dựa vào hai mẫu này ăn cơm, đây là bảo đảm cuối cùng, không đến vạn bất đắc dĩ không thể bán.

Mà vật đáng tiền khác trong nhà… Tô Thanh Hà linh quang chợt lóe, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm tạp vật dưới giường Tần thị.