Trà Xanh Latte

Chương 5

Tuy rằng anh không theo hạng mục này nữa, khả năng tôi tiếp nhận càng lớn, nhưng tôi không muốn tranh giành với anh vào lúc này, càng không quen loại hành vi tiểu nhân này của Trịnh Tiền.

Vì vậy vào giờ nghỉ trưa, khi tôi bưng cà phê cố ý đi đến nhóm bọn họ, đúng lúc nghe thấy bọn họ đang nói về Bùi Tự Cẩn, tùy ý nói một câu: "Ai nói giám đốc Bùi bệnh tình nghiêm trọng? Hôm qua tôi còn đυ.ng phải anh ấy, khôi phục không tệ đâu."

Trịnh Tiền lập tức nói tiếp: "Vậy sắp tới cần phải quay lại làm việc, tổ chúng tôi còn đang chờ giám đốc Bùi trở về chủ trì đại cục."

Tôi nhìn anh ta một cái.

Chỉ thấy anh ta tràn đầy khinh thường, giống như tin chắc việc đầu óc Bùi Tự Cẩn xảy ra vấn đề.

Đối diện với tầm mắt của tôi, Trịnh Tiền đầy dầu mỡ nhướng mày: "Giám đốc Giang nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ...vừa rồi cô nói dối, chột dạ rồi?"

Tôi trầm mặc hai giây: "Trên răng anh dính rau."

Trịnh Tiền: "..."

Trong lúc mọi người cười vang, tôi nâng ly với anh ta, bình tĩnh xoay người.

Nhưng kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, ngay cả cấp trên cũng vô tình hay cố ý hỏi qua hai câu.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói chuyện với Bùi Tự Cẩn.

Buổi tối khi về nhà, máy chiếu trong phòng khách đang mở, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tương đối lâu "Kết hôn giả".

Mà Bùi Tự Cẩn mặc quần áo thể thao thoải mái ôm gối tựa buồn ngủ.

Tiếng tôi thay giày kinh động đến anh, Bùi Tự Cẩn lập tức ngồi thẳng người nhìn qua, ánh mắt kia không hiểu sao lại khiến tôi nghĩ tới Samoyed đang chờ chủ nhân về nhà.

"Chị về rồi à?"

Ánh mắt anh tỏa sáng, tiện tay gạt tóc, có chút tức giận, "Tôi để phần cơm cho chị đấy."

Tôi vừa định nói đã ăn rồi, nhưng thấy dáng vẻ anh như vậy, cuối cùng không nói ra.

Bùi Tự Cẩn cẩn thận từng li từng tí bưng đĩa giữ ấm từ trong nồi ra, tôi lại gần nhìn, là một nắm cơm nặn thành hình con chó nhỏ.



Vì thế tôi ăn bữa cơm tối thứ hai: "Anh...ừm, tối nay ngủ muộn một chút, tôi có việc tìm anh."

Bùi Tự Cẩn: "Có việc gì à?"

Tôi uống một ngụm nước: "Chuyện Phúc Thất kia."

Bùi Tự Cẩn đỏ mặt: "Tôi... tôi còn chưa chuẩn bị xong."

"Đối với anh mà nói có chút khó khăn, cũng may tôi có nhiều kinh nghiệm, dư sức dạy anh."

Tôi không chú ý tới biểu tình phức tạp của Bùi Tự Cẩn, chỉ nghĩ đến chuyện hạng mục.

Nếu mất hạng mục thiết bị điện Phúc Thất, với tính cách hiếu thắng của Bùi Tự Cẩn, anh nhất định sẽ rất bứt rứt.

Làm bạn cùng phòng lâu như vậy, coi như giúp anh lần này đi.