Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Quyển 1 - Chương 3: Bóng tối 3

Một khoảng sân lớn tọa lạc ở trung tâm, đất đá xám xịt trải dài về hướng các ngôi nhà đá sừng sững, chỉ có con đường phía tây bị rào chắn vây quanh. Những ngôi nhà đá có kiểu dáng thống nhất, với gạch xanh và ngói đen, nhưng rõ ràng là tầng thứ hai và ba đã được xây thêm sau này. Chỉ có tầng một với bức tường phủ đầy rêu khô và dây leo mới phản ánh rõ dấu vết của thời gian đọng lại. Gần đó có vài cây cổ thụ và một chiếc giếng sâu.

Nơi này trông giống như một nơi tụ họp của gia tộc, đáng ra phải là nơi tứ đại đồng đường, người người đông đúc, ồn ào và náo nhiệt. Nhưng hiện tại chỉ có một thanh niên trẻ tuổi lẻ loi đứng đó. Ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta, làm nổi bật sự cô độc giữa khung cảnh cũ kỹ với bùn đất và ngói đá, tạo nên cảm giác càng thêm cô đơn. Có lẽ người khác sẽ có chút cảm xúc đồng cảm và lên tiếng hỏi thăm vài câu.

Đáng tiếc, người đứng đó là Hứa Minh Uyên vào ban ngày, mà thế giới cảm xúc của Hứa Minh Uyên lúc này giống như một sa mạc, ngay cả nụ cười cũng chỉ là giả tạo.

Cậu hiểu sự cô đơn và tịch mịch là gì, nhưng những từ ngữ ấy chỉ có trong sách vở, là cách con người dùng từ để diễn tả cảm xúc, còn cụ thể biểu đạt cảm xúc như nào thì cậu không biết, và với tư cách là một người đứng xem, cậu lại nên biểu đạt ý tưởng của mình qua ngôn từ như nào.

Cậu trầm mặc đi đến giữa sân, chỉ nghe thấy thanh niên trẻ ấy nhẹ giọng nói: "Không được bước vào căn nhà ở phía nam, căn phòng đầu tiên ở phía đông là phòng của tôi, cũng không được vào. Anh ở phòng đầu tiên trên tầng ba, nếu có việc gì thì cứ xuống gõ cửa phòng tôi. Phòng tắm ở cuối mỗi tầng. Còn nữa, tôi tên là Tiết Văn."

Nói xong, Tiết Văn lại hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Không có, cảm ơn.” Hứa Minh Uyên nói xong liền bước về phía cầu thang.

Tiết Văn: “??”

Không phải chứ? Người này bị bệnh về đầu óc à? Người bình thường đều sẽ hỏi thêm chút gì đó chứ?

Hứa Minh Uyên đi lên cầu thang. Nơi này có vẻ như đã được cải tạo thành một nhà nghỉ, tường đá được ốp gạch men trắng sáng bóng. Trên tường cầu thang còn treo một vài bức tranh trang trí.

Lên đến tầng ba, mở cửa bước vào, cậu cảm thấy căn phòng càng có vẻ cổ kính. Các bức tường đã bị cố ý làm cũ đi để tạo ra cảm giác lâu đời, đồ đạc trong phòng đủ hết. Trên giường trải ga gối mới tinh. Cửa sổ chỉ có một ô nhỏ, hướng ra phía bên ngoài, đi qua đi lại đều có thể nhìn thấy một phần của trấn Cổ Phương.

Hứa Minh Uyên đặt hành lý vào góc phòng, rồi lấy quần áo và đồ dùng cá nhân ra sắp xếp. Cậu định sẽ ở lại đây lâu dài. Tuy nhiên, cậu không có hứng thú làm những việc đó vào buổi tối, nên cậu muốn hoàn thành mọi việc trước khi mặt trời lặn.

Sau khi thu dọn quần áo xong, Hứa Minh Uyên nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm, cách trời tối khoảng vài tiếng đồng hồ nữa.

Cậu mở máy tính và đăng nhập vào hệ thống quản lý vụ án của Cục, kiểm tra tiến độ của vụ án【 Bóng tối ăn thịt người 】.

Không hề có tiến triển gì cả.

Vụ án thứ 32 đã xảy ra gần đây nhất, ngoại trừ bức thư kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, chưa mang đến cho Cục Quản lý bất kỳ manh mối nào.

Hứa Minh Uyên đóng máy tính lại, đứng dậy đi ra ngoài, sau khi khóa kỹ cửa thì cất chìa khóa vào trong túi.

Cái khóa này là kiểu khóa cửa cũ, chìa khóa luôn cắm trên cửa phòng. Hứa Minh Uyên hiện tại đã dọn vào ở trong phòng này nên tất nhiên sẽ cầm luôn chìa khóa.

Trong lúc đi xuống tầng, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của Tiết Văn, tựa hồ là có ngôi sao lớn tới, từ trong giọng nói của cậu ta có thể nghe ra sự kích động và chờ mong.

Khi xuống đến tầng dưới, Hứa Minh Uyên đã gặp được người được gọi là ngôi sao lớn đó. Người này cao khoảng 1m8, tóc nhuộm màu sáng, gương mặt khá điển trai, một bên tóc vén ra sau tai để lộ chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh.

Phong cách trang điểm và quần áo của anh ta rất hiện đại, không mấy phù hợp với không gian cổ kính của thị trấn đá này. Tuy nhiên, anh ta không hề tỏ ra kiêu căng như một số ngôi sao lớn khác mà trò chuyện rất vui vẻ với Tiết Văn. Thanh âm của anh ta rất dễ nghe, trong trẻo và ấm áp.

Vào ban ngày, cảm tình của Hứa Minh Uyên chỉ là gần như không có chứ không phải não không có nếp nhăn. Trên thực tế, Hứa Minh Uyên của ban đêm rất thích xem phim, huống chi đối phương còn là ngôi sao hàng đầu hiện nay.

Ca sĩ thần tượng —— Uông Vũ Hàng.

Việc thần tượng chuyển hình sang diễn viên không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng có thể khiến một đỉnh lưu tới loại địa phương này đóng phim, tuyệt đối không phải đoàn phim nhỏ vô danh tiểu tốt, hoặc có thể nói trong đó tuyệt đối có vấn đề.

Hứa Minh Uyên biết chính mình cần phải làm quen với đỉnh lưu Uông Vũ Hàng này, sau đó nói chuyện với nhau, cuối cùng hiểu biết đôi chút về đoàn phim kia.

Cậu còn đang định tự hỏi nên bắt chuyện như nào, nhưng vẻ ngoài quá mức xuất chúng tựa hồ chính là lời dạo đầu phi thường tốt, Uông Vũ Hàng lập tức chú ý tới Hứa Minh Uyên đang đứng ở bên cạnh cầu thang, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Uông Vũ Hàng, chắc hẳn cậu từng nghe qua tên tôi rồi đúng không?”

Hứa Minh Uyên gật đầu, không đợi cậu lên tiếng, Uông Vũ Hàng đã tiến lại gần và nói: “Rất vui được gặp cậu. Nói thật, tôi lăn lộn trong giới nhiều năm mà còn chưa gặp mấy ai đẹp trai hơn cậu đâu.”

“Hứa Minh Uyên.” Hứa Minh Uyên nhàn nhạt nói, “Tôi không phải diễn viên, tới nơi này chỉ để du lịch mà thôi.”

“Du lịch?” Uông Vũ Hàng mượn cơ hội bắt chuyện, “Nơi này hẻo lánh như vậy, cái gì cũng không có, sao cậu lại đến nơi này chơi thế? Đã vậy lại chỉ đi một mình nữa?”

“Tâm trạng không tốt, cố ý tìm đến nơi này.” Hứa Minh Uyên trả lời.

Uông Vũ Hàng không để ý đến sự lạnh nhạt trong lời nói của Hứa Minh Uyên, gương mặt đẹp như điêu khắc kia chính là lệnh bài đặc xá lớn nhất, anh ta thậm chí còn tự não bổ ra một vở kịch cho Hứa Minh Uyên: “Cãi nhau với người nhà à? Bình thường mà, người trẻ tuổi bây giờ rất mê chơi, kiểu gì cũng có một đoạn thời gian xung đột với gia đình vì mấy chuyện nhỏ tí tẹo.”

Nói xong, anh ta còn không quên hỏi Tiết Văn: “Đúng không?”

Tiết Văn “Ừ” một tiếng, thái độ có vẻ lạnh nhạt hơn.

"Thôi thì coi như chúng ta có duyên gặp nhau ở đây, đợi hai người kia chuẩn bị xong rồi cùng nhau đi ăn tối nhé, tôi mời." Uông Vũ Hàng chủ động đề nghị.

Hứa Minh Uyên vừa lúc muốn tìm hiểu thêm thông tin nên gật đầu đồng ý.

Cậu không quan tâm đến hai người mà Uông Vũ Hàng nhắc đến là ai, dù sao cũng không liên quan gì đến cậu. Nhưng đúng lúc đó, Giang Nguyên và Đường Thành Song xuất hiện trên cầu thang.

Đặc biệt là Giang Nguyên, vừa nhìn thấy Hứa Minh Uyên liền chỉ tay vào cậu, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu ấy cãi nhau với người nhà, tới đây du lịch giải sầu.” Uông Vũ Hàng chủ động giải thích giúp Hứa Minh Uyên xong lại nói, “Sao vậy, mọi người quen biết từ trước rồi à?”

“Quen biết trên máy bay, vốn dĩ định mời cậu ấy đi cùng, đáng tiếc mục đích của bọn tôi không giống nhau.” Giang Nguyên tựa hồ muốn duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt Uông Vũ Hàng, vì để lời nói dối này càng thêm đáng tin, cậu ta tươi cười chào hỏi Hứa Minh Uyên: “Gặp cậu ở đây thật là trùng hợp.”

Nói xong, cậu ta lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Rõ ràng trên máy bay còn nói là đi công tác, lúc này lại là đi du lịch, đúng là kẻ lừa đảo.”

Đường Thành Song đứng rất gần Giang Nguyên nên nghe hết những lời lẩm bẩm kia của cậu ta, cậu ấy có chút xấu hổ mà nhìn về phía Hứa Minh Uyên: “Lại...... Lại gặp mặt rồi.”

Hứa Minh Uyên không có loại cảm xúc xấu hổ này, cậu vẫn bình tĩnh đáp lời: “Ừ, lại gặp mặt.”

Nói xong, cậu tựa hồ cảm thấy có gì đó không ổn, lại nói thêm: “Thật sự rất trùng hợp.”

Đường Thành Song: “......”

Sao cảm giác càng xấu hổ vậy?

May mà ngoài Đường Thành Song ra thì không ai để ý đến sự lúng túng đó. Sau khi mời được Hứa Minh Uyên đi cùng, Uông Vũ Hàng quay sang hỏi Tiết Văn: "Ở đây có nhà hàng nào ngon không? Có món đặc sản gì không?"

“Toàn thị trấn cũng chỉ có mấy quán cơm bình dân. Từ nhà tôi đi ra ngoài, rẽ trái rồi cứ đi thẳng, đi qua đỉnh núi rồi đi xuống vài phút là có thể nhìn thấy một biển hiệu màu đỏ, rất dễ tìm.” Tiết Văn không nóng không lạnh đáp.

“Nghe có vẻ khá phức tạp.” Uông Vũ Hàng thuận miệng đáp, lại mỉm cười mời Tiết Văn đi cùng, “Nếu không chúng ta đi cùng nhau?”

“Không đi.” Tiết Văn không chút do dự từ chối, cậu ta còn tìm được một lý do rất hợp lý, “Tôi còn phải ở lại chờ những người khác tới và sắp xếp phòng cho bọn họ, thật sự không thoát thân được.”

“Hiểu rồi, vậy thì thôi.” Uông Vũ Hàng phảng phất thật sự không có chút cái giá của đỉnh lưu nào, hoàn toàn không so đo Tiết Văn không cho anh ta mặt mũi, bị từ chối còn không quên hỏi: “Vậy buổi tối cậu muốn ăn gì không? Có cần bọn tôi mua chút đồ ăn về cho cậu không?”

“Không cần, đồ ăn ở nhà tôi vẫn còn.” Tiết Văn nói xong liền đi về phía căn nhà ở phía nam.

“Thật là không thú vị, giống như nơi này vậy.” Uông Vũ Hàng lầm bầm lầu bầu nhắc mãi một câu, sau đó nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, một cái chớp mắt đã khôi phục tươi cười, nói vớ những người còn lại: “Đi thôi, đừng để ý đến cậu ta nữa.”

Mới vừa đi được hai bước, Uông Vũ Hàng lại hỏi: “Đúng rồi, các cậu có nhớ đường đi như nào không đó?”

Đường Thành Song có chút khẩn trương mà trả lời: “Nhớ...... Nhớ kỹ.”

So với Giang Nguyên nhiệt tình quá mức, Hứa Minh Uyên lạnh nhạt điềm tĩnh, thái độ câu nệ của cậu ấy khi đối mặt với ngôi sao lớn mới là thường tình, nhưng có hai người không bình thường ở bên cạnh lại khiến cậu ấy trở nên không bình thường.

Ngay cả Uông Vũ Hàng cũng nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng khẩn trương, cứ coi mọi người đều là bạn bè, cùng nhau ra ngoài chơi một chuyến mà thôi.”

Anh ta lại dùng ánh mắt liếc nhìn Hứa Minh Uyên cùng Giang Nguyên, “Cậu xem, bọn họ không có tí tẹo khẩn trương nào.”

Đường Thành Song: “......”

Không, phản ứng của cậu ấy mới là bình thường!

Tựa hồ là lo lắng Đường Thành Song vẫn còn căng thẳng, Uông Vũ Hàng đi tới ôm lấy bờ vai của cậu ta, lại thuận miệng khích lệ: “Trí nhớ của cậu thật tốt, người khác nói một câu dài như vậy mà cậu đã nhớ kỹ.”

Cơ thể của Đường Thành Song hơi run rẩy, càng thêm khẩn trương.

“Sao còn chưa đi vậy?” Giang Nguyên thúc giục, “Đi sớm một chút, tiện thể ngắm khung cảnh xung quanh luôn.”

“Đến đây.” Uông Vũ Hàng đắp tay lên bả vai Đường Thành Song, đi về phía trước, “Đi thôi, bọn tôi đi đằng trước dẫn đường.”

“Được...... Được.” Đường Thành Song lắp bắp nói.

Giang Nguyên bị bỏ lại phía sau “Hừ” một tiếng, lúc đi ngang qua còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Minh Uyên một cái, cũng không biết sao cậu ta lại bị chọc giận.

Đường Thành Song chịu không nổi bị một ngôi sao lớn kề vai sát cánh như vậy, vừa bước ra khỏi cổng đã vội vàng xin Uông Vũ Hàng buông tay xuống, Giang Nguyên nhân cơ hội đó chạy đến bên cạnh Uông Vũ Hàng, thế vào chỗ trống của Đường Thành Song.

Đường Thành Song thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh dẫn đường ở phía trước, đi chưa được mấy bước lại thấy Hứa Minh Uyên bước đến bên cạnh chính mình. Tuy rằng cảnh tượng khi gặp mặt ban nãy có hơi xấu hổ, nhưng không đến mức quá khẩn trương, cậu ấy liền chủ động trò chuyện: “Sao cậu cũng đi lên đằng trước vậy?”

“Ồn ào, nhức đầu.” Hứa Minh Uyên đáp.

Đường Thành Song quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giang Nguyên nhảy nhót bên cạnh Uông Vũ Hàng, thỉnh thoảng chỉ vào những bức tường đá cũ xưa, lúc thì phàn nàn con đường đá khó đi. Vậy mà Uông Vũ Hàng cũng không thấy phiền, còn vừa nói vừa cười với đối phương.

“Đúng là...... khá ồn.” Đường Thành Song nhỏ giọng đồng ý với Hứa Minh Uyên, cũng không hiểu sao đối phương lại nói thẳng ra như vậy.

“Ừ.” Hứa Minh Uyên đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục quan sát bốn phía xung quanh.

Trấn Cổ Phương rất lớn, nhưng dân cư lại thưa thớt. Gần chạng vạng mà cũng chỉ có vài ngôi nhà đã bật đèn. Những con đường lát đá quanh co kết nối các ngôi nhà cổ, một số đã bị bỏ hoang theo năm tháng, đổ nát và không còn người ở. Có nơi còn bị niêm phong bằng rào chắn, cỏ dại mọc um tùm trên những phế tích, mang theo những câu chuyện đã bị lãng quên theo thời gian.

“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cậu nữa.” Đường Thành Song không chịu được sự im lặng nên bắt đầu chủ động dò hỏi, “Tôi tên là......”

“Đường Thành Song.” Hứa Minh Uyên nói, “Cậu từng nói ở trên máy bay rồi.”

Đường Thành Song ngẩn người, trên máy bay cậu đúng là đã nói, nhưng chỉ nói với Giang Nguyên, hơn nữa cũng chỉ nói bâng quơ một lần, không ngờ đối phương lại nhớ kỹ đến bây giờ.

Người thanh niên này tuy sở hữu ngoại hình suất xắc nhưng tính cách rất lạnh nhạt, trí nhớ quả thật tốt quá. Đường Thành Song nghe đối phương tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt: “Hứa Minh Uyên, tên của tôi.”

“Vậy rốt cuộc cậu tới nơi này là để công tác hay du lịch vậy?” Đường Thành Song phát hiện thanh niên bên cạnh tuy rằng lạnh nhạt, nhưng không đến mức bất cận nhân tình, liền lấy chút can đảm, tò mò hỏi thêm.

“Du lịch chính là công tác, cho nên mới cãi nhau với người nhà.” Hứa Minh Uyên trả lời.

Đường Thành Song đoán Hứa Minh Uyên là blogger du lịch gì đó. Công việc như này rất tốn tiền, nói không chừng còn sẽ ném tiền qua cửa sổ, vậy nên cãi nhau với gia đình là điều khó tránh. Cậu ấy lại hỏi tiếp: “Nhưng sao cậu lại chọn trấn Cổ Phương? Nơi này không chỉ hẻo lánh mà còn không có gì thú vị để chơi.”

“Tâm trạng không tốt nên muốn đến một nơi hẻo lánh một chút.” Hứa Minh Uyên bình thản trả lời.

Đường Thành Song: “......”

Tính cách của cậu như vậy thật sự sẽ cãi nhau cùng người nhà sao?!

Ban ngày Hứa Minh Uyên lãnh đạm đến cực điểm, mặc dù mặt trời sắp khuất núi cũng không ngoại lệ, Đường Thành Song nói chuyện thì cậu đều đáp lại, nhưng cậu hoàn toàn không hỏi nhiều về đối phương, ngược lại khiến Đường Thành Song càng thêm tò mò, trong lòng rối rắm không thôi.

Trái ngược với bọn họ, hai người phía sau vừa nói vừa cười, Uông Vũ Hàng đã bắt đầu gọi Giang Nguyên là Nguyên Nguyên.

Bọn họ đi trên đường núi, ánh chiều tà vừa lúc chiếu rọi lên trên người bọn họ, đồng thời phủ một sắc cam lên khắp thị trấn.

Những viên gạch xanh đã phai màu và ngói đen không phản chiếu ánh hoàng hôn ấm áp, trái lại, chúng trở nên đen xám hơn, xen lẫn chút đỏ sậm, như đôi mắt của Hứa Minh Uyên, ẩn chứa một sự nguy hiểm tiềm ẩn khó nói rõ, như đang chờ đợi bóng tối buông xuống.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi.” Dưới ánh hoàng hôn, Hứa Minh Uyên chủ động lên tiếng lần đầu tiên.

Đường Thành Song sửng sốt, không rõ ý tứ sâu xa trong lời nói của cậu. Trong giây lát ngẩn người đó, Hứa Minh Uyên đã đi xa vài mét.

Bước chân của cậu có vẻ hơi vội, như thể cố ý kéo giãn khoảng cách, Đường Thành Song chạy chậm theo phía sau: “Hứa Minh Uyên, cậu đi chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy.”

Dù Đường Thành Song nói như vậy, Hứa Minh Uyên vẫn không giảm tốc độ, dần dần cách xa ba người kia.